Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đột nhiên Vinh Phỉ đưa mặt gần sát cô: “Không nghĩ tới, cô lại có loại ham mê này, bị đánh thành như vậy, còn không quên câu dẫn đàn ông. Hả?”
“Biến…Thái!” Cô dùng sức, hai chân đột nhiên kẹp eo anh lại, lắc người một cái, muốn lật ngã anh! Cô chính là sát thủ đứng đầu từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện! Cho dù cả người tràn đầy vết thương, sức lực cũng lớn hơn người bình thường nhiều lắm!
Nhưng mà cái tên biến thái chết tiệt này lại có sức lực như vậy! Anh giống như là ngọn núi vậy, đứng trên đất vững vàng, cô dùng sức lắc người, muốn làm anh té ngã, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Cô giận đến muốn nổ phổi! Vinh Phỉ trầm giọng cười: “Ở Amazon, cái dạng quái vật nào mà lão tử chưa từng thấy qua, con báo mẹ lão tử cũng đã từng đánh chết, huống chi chỉ là một con mèo hoang nhỏ như cô.”
“Bà muốn giết mày! Nhất định phải giết mày!”
Vinh Phỉ vô cùng vui vẻ, đôi mắt đen cũng xẹt qua tia lửa nhiệt tình, cánh tay của anh nâng chân cô lên, tay kia thì đặt ngang hông, hài hước cười: “Đến giết tôi đi, tôi chờ cô.”
Đột nhiên cô bật khóc.
Trong lòng Vinh Phỉ cảm thấy buồn cười, cô gái này muốn biểu diễn, anh không thể không pối hợp nha... Đột nhiên anh liền thay đổi sắc mặt, hung ác đến gần cô, đôi mắt đen tràn đầy lửa giận: “Khóc cái gì?”
Cô khóc thút thít, dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, cô quay mặt qua chỗ khác, cắn răng không chịu nói.
Lúc này, sắc mặt cô dần dần khôi phục lại bình thưởng, màu đỏ mà lúc nãy mặt nạ da người bị kéo ra kia cũng dần dần biến mất.
Cô giả vờ như bị làm nhục mà khóc... cả người đều run rẩy, nước mắt rơi xuống “Đùng đùng” như nước lũ vỡ đê.
Vinh Phỉ giả vờ như không nhịn được: “Mẹ nó! Lão tử phiền nhất là đàn bà khóc!”
Trên mặt anh tràn đầy thất vọng nhìn cô, cô thấy chiêu này của mình có hiệu quả, lập tức khóc càng mạnh mẽ hơn, trong đầu nghĩ: Cái tên biến thái chết tiệt này! Anh chỉ thích đàn bà nào hung hăng một chút, ác độc một chút, càng hung hăng với anh, anh sẽ càng thoải mái, cái loại biến thái này, chính là dựa vào người khác chọc giận anh anh mới được thỏa mãn!
Cho nên, cái tên đàn ông chết tiệt này, đã bị bệnh biến thái thời kỳ cuối rồi.
Cô khóc như mưa rơi trên lê hoa, giả vờ như vì bị làm nhục mà uất ức, nghẹn ngào không ngừng.
Vinh Phỉ tỏ ra rất tức giận, cô nước mắt lả chả nhìn anh: “Anh buông tôi ra.... cánh tay của tôi bị đạn bắn, thật là đau...” cô bị treo như vậy, hai cánh tay không thể không dùng sức kéo thân thể, nếu không thì cổ của cô sẽ dán sát vào trên bụng anh.
“Thật là rất đau...” Cô cắn môi, dùng sức khóc.
Vinh Phỉ giận dữ!
Anh lòng đầy tức giận buông cô ra, xoay người đến ghế ghỗ bên cạnh đó ngồi yên. Cầm ly trà bằng sứ xanh trên bàn, đập hết xuống đất “Ầm ầm phanh”
Cô nước mắt rơi lả chả, trong lòng âm thầm phỉ nhổ: “Hức, cái loại biến thái chết tiệt như này là dễ đối phó nhất.”
Vinh Phỉ càng ngày càng phiền não, đứng dậy muốn đi, cô vội vàng “A a...” hai tiếng: “Tôi đói, anh có thể mang chút thức ăn cho tôi sao?”
Ánh mắt cô trong vắt nhìn anh, người đàn ông như anh vậy, nhất định là ghét nhất bị đàn bà ra lệnh, quả nhiên --- sắc mặt anh đen lại, híp mắt: “Lão tử chưa từng bị đàn bà ra lệnh, bất quá...” Đột nhiên anh đến gần cô, nói nhỏ bên tai cô: “Ngực của cô cũng không tệ, thưởng cho cô một miếng cơm ăn.”
Anh cười lên, cười đến vô cùng khó ưa!
Cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà chọc giận anh, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt! Cô phải theo anh sờ mông cọp. Cô hít mũi, yếu ớt “Anh”: “Cám ơn...”
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét, hừ lạnh: “Kêu Tứ gia.”
“Cám ơn Tứ Gia...” Cô khéo léo kêu: “Chết tiệt chết tiệt! Nhanh lên một chút! Mẹ nó--- Chờ bà chạy ra ngoài được, nhất định sẽ lột da mày ra!”