Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không hữu ái!
Diệp Đình nhìn Vinh Phỉ, thành khẩn nói: “Tôi thì càng không thích hợp, anh tư, chỉ có thể hy sinh anh.”
Vinh Phỉ nói: “Anh vừa nhìn thấy cô ta liền chán ghét, em bảo anh làm sao ra tay được?”
Trên mặt Diệp Đình tràn đầy thành khẩn nói: “Nào có? Dáng vẻ của người ta cũng đâu có tệ lắm phải không?”
Đối với công phu mở mắt nói dối của anh Đình, Lôi Tuấn đó là không còn lời nào để nói.... cô ta kia rõ ràng là mang mặt nạ da người... bọn họ chưa ai được nhìn thấy mặt mũi thật sự của cô ta cả!
Nói không chừng, chính là mặt dị dạng, răng hô, mũi nhọn như chim ưng, miệng rộng như cóc đâu...
Đột nhiên Tần Sênh đưa ra một câu tổng kết: “Không phải Tiểu Bạch thích cô ta sao, nhất định là dáng vẻ không tệ. Nếu không thằng nhóc kia làm sao rơi vào võng tình được. Tiểu Bạch biết cô ta là sát thủ rất rõ ràng, còn đi theo người ta hơn hai tháng, như vậy nói rõ là cô ta lớn lên rất đẹp, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.”
Vinh Phỉ hít một hơi, trong lòng nghĩ: cái tên Tần Sênh này luôn ít nói, hôm nay cũng xem như vì tiểu Tuấn và tiểu Yến liều mạng nha! Lại nói nhiều như vậy chứ...
Vinh Phỉ vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Cái đám người không biết xấu hổ này, đây là bức lương vì sướng nha?!
“Cho là lão tử độc thân đi, nhưng mà... đặc biệt, để cho anh đi nói chuyện với một người đàn bà đã hại anh em của anh, nếu là anh ói ra thì làm sao?”
Đột nhiên anh nhìn sang Chính Hiền.
Chính Hiền vội vàng khoác tay hoảng sợ nói: “Anh Tư, tiểu tổ mười người chúng ta, người em sùng bái nhất là anh Tư anh! Quả là một chân hán tử nha --- hơn nữa, anh Tư anh ngao du giữa bụi hoa, cái dạng bạn gái gì cũng đã từng quen, duy chỉ có chưa từng quen với sát thủ đúng không? Vẫn còn là sát thủ đứng đầu quốc tế...”
“Cút mẹ nó đi ---” Vinh Phỉ nổi giận: “Ai ngao du giữa bụi hoa chứ? Lão tử cũng là một người đàn ông thuần khiết nha!”
“Phốc... Ha ha ha...” Lôi Tuấn, Lôi Đình, Chính Hiền, Tạp Nhã bày tỏ không thể tiếp nhận.
Trên mặt Tần Sênh tràn đầy chê bai nhìn Vinh Tứ.
Diệp Đình nhún vai, tiểu tổ mười người... trừ Vinh Phỉ, ai cũng có thể nói mình là đàn ông, cô gái thuần khiết..
Cái tên Vinh Phỉ này, mười tám tuổi đã bắt đầu tai họa cô gái nhà người ta.
Phải cố gắng tìm một cô gái để tai họa lại anh!
Tất cả mọi người có mặt tại đây, trừ Vinh Phỉ, dường như tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ này.
Lôi Tuấn gật đầu liên tục: “Anh Tư, cô gái này và anh, thật sự là.... rất hợp! Nha---”
Vinh Phỉ lại nổi giận: “Là "Phi" nha? Hay là "Phối hợp" nha?”
Hai chữ “Phối hợp” đó của Lôi Tuấn, tại sao lại nói nghiến răng nghiến lợi như vậy chứ?
Cái con mẹ nhà nó!
Anh là ngu ngốc cỡ nào, lúc nãy còn tràn đầy lửa giận muốn đòi lại công đạo cho cái tên Tuấn não tàn kia chứ!
Nghe được Nhị Tuấn và tiểu Yến bị thương, anh giận đến muốn nổ phổi! Tên này không chỉ có cướp vợ của anh, còn ghép uyên ương loạn cho anh nữa.
Vinh Phỉ quyết định --- Tuyệt! Giao! ---- với cái đám người không biết xấu hổ này.
Tiểu Bát Vương Sướng vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Anh Tư, gần đây em mới nghiên cứu một hạng mục mới.”
“...” Vinh Phỉ không còn thiết sống nữa, đột nhiên không muốn nói chuyện...
Trên mặt Chính Hiền tràn đầy chân thành nói với Vương Sướng: “Anh Bát, anh đang nghiên cứu hạng mục mới gì vậy?”
Vương Sướng nghiêm trang đẩy mắt kiếng: “Anh đang nghiên cứu đồng thời bỏ một người đàn ông và một người đàn bà vào không trung vũ trụ, chuẩn bị thức ăn, nước cùng không khí... Sau đó, nhìn xem người đàn ông và người đàn bà này, có thể sinh bao nhiêu đứa bé.”
“Phốc ---- ha ha ha...”