Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn nói xong, vẫn lo âu bổ sung: “Nếu trong thân thể của cô ta có chíp định vị, vậy không phải là Sa Khôn nắm được tất cả lòng bàn tay sao? Bây giờ chị dâu vừa mới mang thai, không thể để cảm xúc dao động được, vẫn đừng nên nói chuyện này cho co ấy biết, phải không? Tránh để cô ấy lo lắng.”
Diệp Đình gật đầu, dặn dò anh ta: “Giai đoạn hiện nay cực kỳ quan trọng với tiểu Vi, nhưng tiểu Vi không yếu ớt như vậy đâu. Cá tính của cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, không phải là người dễ dàng bị đánh ngã.”
“ Vâng...” Lôi Tuấn chợt hiểu ra, anh Đình ở công ty không lập tức làm sáng tỏ sự thật ở trong công ty, đại khái là để lại đường sống cho chị dâu. Nếu chị dâu không mang thai, có lẽ anh Đình sẽ mặc kệ tất cả để làm vậy... Nhưng bây giờ là thời kỳ mấu chốt của chị dâu, nếu bị nhóm người của Sa Khôn để mắt tới, bọn họ ở ngoài sáng, kẻ thù ở trong tối, tình cảnh của chị dâu sẽ rất nguy hiểm.
Lôi Tuấn nói: “Bây giờ nhìn lại, công ty bên kia truyền đi càng nhiều tiếng gió càng tốt. Anh, bây giờ anh phải cô gắng lãnh đạm với chị dâu nhiều vào, xung quanh chúng ta chắc chắn có tai mắt của Sa Khôn. Đây thật ra lại là chuyện tốt với chị dâu. Nếu không, kẻ thù mò tới xương sườn mềm của anh, gây bất lợi cho chị dâu thì phiền toái... đặc biệt là bây giờ chị dâu đang mang thai, cũng không thể bước sai bất cứ bước nào đuọc...”
Anh ta còn chưa nói hết lời, sắc mặt của Diệp Đình đã dần lạnh như sương băng.
Anh hung ác híp mắt phượng vào: “Một đám phụ nữ lưỡi dài! Ai dám nói linh tinh nữa, ông đây cắt hết đầu lưỡi!”
Rồi anh lại nói: “Tôi không lập tức làm sáng tỏ chuyện của Bạch Lộ, là vì sợ Sa Khôn hả? Tôi cưng chiều vợ mình thì cần gì quan tâm đến sự tồn tại của anh ta, tôi còn rất nhiều phương diện khác cần lo lắng. Trong khoảng thời gian này, các cậu nhớ phải cẩn thận nhiều hơn, tôi sẽ không cho bọn họ có cơ hội động đến chị dâu của các cậu đâu. Tiểu tuấn, cậu nhanh đi tiêm hạ sốt đi, bước tiếp theo đây tôi sẽ phải đi một bước hiểm cờ, chúng ta và sẽ chơi với Sa Khôn một ván lớn.”
Trái tim của Lôi Tuấn nhảy lên thình thịch, anh ta chợt cảm thấy mình đã giảm sốt đi rất nhiều rồi.
Vinh tứ cũng nhìn thấy mưa rền gió cuốn từ trong mắt của Diệp Đình, xem ra thằng nhóc này muốn đánh thật rồi.
Sa Khôn sắp gặp xui xẻo rồi! ĐM... nhiệt huyết trong người Vinh Phỉ đột nhiên dâng trào lên, đã chuyện gì xảy ra vậy? Anh ta cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, đã rất lâu rồi không có loại cảm xúc thiêu đốt mạnh mẽ này!
Diệp Đình nói: “Lát nữa tôi sẽ cho Vương quản gia tung chuyện tiểu Vi mang thai ra ngoài, rồi nói tôi sẽ tổ chức tiệc trong lễ giáng sinh. Vừa vặn chúc mừng chuyện vui vợ tôi mang thai.”
Lôi Tuấn đang lên cơn sốt, hơi không theo kịp tiết tấu, nhất thời không hiểu anh có ý gì...
Diệp Đình nói: “Lần trước chúng ta cố tình bỏ tên nội gián kia vào, bây giờ có chỗ dùng rồi.”
ĐM... Vinh Phỉ thật sự muốn quỳ lạy Diệp Đình...
Cũng chỉ Diệp Đình có thể làm được... chuyện nuôi nội gián trong nhà mình, anh đã tự tin đến trình độ nào, mới dám làm như vậy?
Diệp Đình cong môi cười nói: “Mấy hôm nữa sẽ cho mọi người xem kịch hay.”
Diệp Đình nói với Lôi Tuấn và Vinh Phỉ bước đầu của kế hoạch,
Diệp Đình nhìn về phía Lôi Tuấn, cảnh giác nói: “Sức khỏe của cậu luôn rất tốt, tôi ở cùng cậu mười năm tám năm cũng không thấy cậu bị bệnh một lần, chuyện này là sao vậy? Sao đột nhiên lại nghiêm trọng thế này? Là có người nào đó để mắt tới cậu? Cậu nhớ phải cẩn thận người bên cạnh mình đấy.”
Thiếu chút nữa là Lôi Tuấn xấu hổ đến chết...”Không có... Thật sự không phải...” Anh ta giơ tay lên gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nhìn Vinh Phỉ: “Thật ra là... buổi tối em ngủ không yên giấc, nhớ vợ em, em đi đến nhà cô ấy tìm, nhưng tất cả đèn nhà cô ấy đã tắt sạch, em không nhẫn tâm làm ánh hưởng đén giấc ngủ của cô ấy... Em lại không muốn về nhà, nên ngồi cả đêm ở dưới nhà cô ấy...”
Vinh Phỉ tức giận đến muốn đánh chết anh ta!
...