Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạch Lộ còn đang kiểm tra ở bên trong, Lăng Vi toát hết cả mồ hôi thay cô ta.
“Bây giờ Bạch Lộ còn chưa biết đứa bé là con của trùm buôn bán thuốc phiện, nếu cô ta biết, không biết sẽ suy sụp thế nào?”
Ánh mắt của Diệp Đình dị thường thâm trầm, mày nhíu chặt lại, không biết anh đang suy nghĩ gì, Lăng Vi đau lòng nắm lấy tay anh, lúc này, chợt nghe thấy có người đang gọi anh.
“Vi Vi —— “
“Anh Đình!”
Lăng Vi quay đầu lại, nhìn thấy Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi đang đi về phía bọn họ, cả người Lôi Tuấn mơ mơ hồ hồ, sốt cao đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Sức nặng nửa người Lôi Tuấn đều đè ở trên bả vai của Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi đỏ bừng mặt, cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy eo của anh ta, tỳ bả vai vào trên ngực anh ta, cũng không biết là Lôi Tuấn vô tình, hay thật sự muốn đè chết cô ấy...
Hai người lảo đảo lắc lư đi tới, Lôi Tuấn thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Bạch Lộ đã trở lại?”
Diệp Đình trầm mặt nói: “Không cần cậu phải quan tâm, nhanh đi hạ sốt đi.”
“Đều đang tụ tập ở đây rồi?” Vinh tứ đi ra từ khúc quanh cầu thang.
“Tứ ca, anh không trở về Amazon sao?” Lôi Tuấn nhanh chóng buông Hạ Tiểu Hi ra, lập tức đứng thẳng người dậy, giống như lò xo mới bật ra.
Vinh Phỉ tức giận trợn mắt nhìn anh ta, rồi lại nhìn về phía Hạ Tiểu Hi đang biễu môi đầy mặt ủy khuất. Anh ta không nói gì, hất cằm tỏ ý bảo Lôi Tuấn và Diệp Đình đi cùng anh ta.
Diệp Đình kéo Lăng Vi đến cái ghế bên cạnh: “Em ngồi xuống đi, đừng đứng nữa.”
Lại sợ mặt ghế lạnh lẽo, anh cởi áo khoác dài ra trải xuống cho cô ngồi.
Các loại cảm xúc trong lòng Lăng Vi dần đan xen vào nhau.
Cô nhìn chằm chằm vào anh nói: “Anh mau đi đi.”
Diệp Đình nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, Lăng Vi đẩy anh ra: “Mau đi đi, em sẽ đợi anh...” Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, rồi mới bước đi theo lên.
Trong phòng họp nhỏ của bệnh viện, Lôi Tuấn hỏi Diệp Đình: “ Anh, sao lần này Bạch Lộ trở lại, mà lòng em cứ cảm thấy run run...”
Anh ta che ngực nói: “Trong này có thể có chuyện khác hay không? Bạch Lộ đã chạy đi đâu trong một năm qua? Tình hình của cô ta bây giờ thế nào?”
Diệp Đình nói ngắn gọn: “Tôi vừa mới liên lạc với đội trưởng, đội trưởng nói cô ta đi đến căn cứ mới xây dựng của kẻ thủ, Sa Khôn đã hoàn toàn dời hang ổ đến nơi nào đó. Bọn họ đang chuẩn bị bao vây. Nhưng lần này Bạch Lộ trở về... thật đúng là trùng hợp...”
“Anh hoài nghi cô ta đầu hàng Sa Khôn?”
Ánh mắt của Diệp Đình càng ngày càng u tôi: “Cho dù cô ta có không phản bội, thì lần này trở về, cũng sẽ mang đến cho chúng ta phiền toái cực kỳ lớn. Các cậu nhất định phải tăng cường đề phòng.”
Nói xong, sắc mặt của anh đông lại.
Anh nhìn chằm chằmvào Lôi Tuấn và Vinh Phỉ, thấp giọng nói: “Vừa rồi, lúc kiểm tra cho Bạch Lộ, đã tìm được chíp định vị ở trong thân thể cô ta. Nếu cô ta tình táo, chắc chắn sẽ biết, nhưng... cô ta cố ý muốn tới tìm tôi, sợ rằng cô biết bí mật gì đó đặc biệt quan trọng, hoặc là muốn tự mình nói với tôi điều gì đó. Nhưng thần trí của cô ta bây giờ mơ mơ hồ hồ, không thể hỏi ngay được.”
Sắc mặt của Lôi Tuấn trở nên nghiêm túc, nhưng cũng không đặc biệt kinh ngạc lắm: “Chắc chắn là có bí mật cực kỳ lớn... vậy chíp định vị kia thì sao, đã lấy ra chưa?”
Diệp Đình lắc đầu: “Không lấy ra được, chíp định vị bị gắn ở bên ngoài tử cung, nếu lấy ra làm đứa bé gặp nguy hiểm.”
“Bốp ——” Lôi Tuấn giơ tay lên đỡ trán: “Bạch Lộ mang thai đứa con của... thằng súc sinh Sa khôn kia?”
Trán của Lôi Tuấn đang sốt đến bỏng, nhưng lúc này, anh ta chỉ trực đổ đổ mồ hôi lạnh.
Vinh Phỉ cũng cau mày: “ĐM lão tổ tông nhà thằng đó, ông đây đi giết chết cái thằng súc sinh đó!”
Lôi Tuấn lại hỏi: “Tình hình sức khỏe của Bạch Lộ thế nào?
Diệp Đình phân tích nói: “Không khác gì so với trước kia, thậm chí còn tệ hơn trước. Nhưng người và đứa bé đều không sao cả, không có vấn đề gì lớn.”
“ Ừ, em tin tưởng Bạch Lộ sẽ không phản bội chúng ta, chúng ta có thể tin tưởng vào nhân phẩm của cô ta.”