Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi đi tiêm, Vinh Phỉ cũng đi theo.
Lăng Vi đứng ngồi không yên. Cô vẫn đang miên man suy nghĩ đến chuyện Bạch Lộ mang thai đứa con của trùm buôn bán thuốc phiện, cô nghĩ đến nỗi da đầu cảm thấy tê dại, ngay cả tóc gáy cũng đều dựng cả lên.
Bạch Lộ còn đang ở trong phòng kiểm tra chưa ra, Lăng Vi hạ thấp giọng hỏi Diệp Đình: “Chắc chắn là Bạch Lộ phát hiện ra chuyện mình mang thai, nên mới lén lút trở về, phải không? Bây giờ thần chí của cô ấy không rõ, còn tưởng rằng đứa nhỏ này là của anh... Chờ cô ấy tỉnh táo lại... Nhớ ra đứa nhỏ này là của Độc Kiêu, cô ấy sẽ thế nào? Có chịu nổi không? Bạch Lộ có còn giữ đứa bé này lại không?”
Diệp Đình không biết đang tính toán cái gì, trong mắt của anh để đều là lệ khí!
Lăng Vi đau lòng nắm lấy tay anh... Lắc lắc. Diệp Đình hoàn hồn, nắm lấy tay nhỏ của cô: “Không sao, giao tất cả cho anh. Em không cần phải lo lắng. Chồng sẽ làm mọi việc ổn thỏa.” Đúng lúc ấy, Bạch Lộ đi ra khỏi phòng kiểm tra, nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau...
Cô ta chợt mở to hai mắt, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ!
Cô ta đưa tay níu lấy tóc.
Vẻ mặt hoảng loạn đến độ cực đoan, ánh mắt sụp đổ như muốn lập tức tan vỡ ——
Lăng Vi vội vàng rút tay mình về, giải thích với cô ta: “Tôi đưa cho anh ấy ít đồ, cô đừng hiểu lầm...”
Biểu tình của Bạch Lộ thật sự quá đáng sợ, giống như có thể chết bất cứ lúc nào... Lăng Vi sợ cô ta bị đả kích, vội vàng bổ xung thêm: “Khách hàng gọi điện thoại tới, tôi đưa điện thoại di động cho Diệp tổng.”
Nghe Lăng Vi nói xong, hiển nhiên là Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, biểu tình như sắp sụp đổ dần hòa hoãn lại.
Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, anh đang nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ, cẩn thận nhìn kỹ cô ta.
Không biết tại sao, Lăng Vi luôn cảm thấy như sắp phát sinh chuyện lớn!
Bạch Lộ cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp vào Đình nói: “Chồng, vừa rồi em còn chưa xem kết quả siêu âm, em muốn nhìn con của chúng ta...”
Cô ta đột nhiên cười vui vẻ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc đưa tay đi lấy tờ kết quả trong tay Diệp Đình.
Điều làm cho Lăng Vi cảm thấy vui mừng là, mặc dù cô ta gọi Diệp Đình chồng, nhưng cô ta không ôm lấy cánh tay của Diệp Đình, cũng không kéo tay của anh.
Không biết là do trước kia Diệp Đình vẫn luôn không để cho cô ta đụng vào anh, hay là... Có nguyên nhân gì khác, từ lúc Bạch Lộ xuất hiện đến bây giờ, mặc dù cô ta đặc biệt lệ thuộc vào Diệp Đình, nhưng cô ta vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Diệp Đình.
Hai người không tiếp xúc tay chân một tý nào.
Bạch Lộ xem trên tờ kết quả viết “Đã mang thai 12 tuần...”
Ba tháng! Cô ta hạnh phúc nhìn chằm chằm vào chữ kia, lại chăm chú nhìn vào hình ảnh nhỏ nhỏ trên tờ kết quả siêu âm... Thật ra thì mới mang thai 12 tuần sẽ không thể nhìn thấy rõ hình dáng của đứa bé, chỉ thấy một điểm đen thui có chút ánh sáng màu trắng trong hình ảnh siêu âm. Nhìn hình dáng giống như dáng vẻ của một đứa trẻ, Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào hình ảnh đứa bé kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên giấy, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, đột nhiên nước mắt chảy xuống...
Không biết tại sao, trong lòng lại quặn đau.
Cơn đau đó khiến cô ta gần như không thể đứng vững được...
Cô ta lại chợt đưa tay lên nắm tóc, rồi bắt lấy tay của Diệp Đình nói: “Nguy hiểm! Nguy hiểm! Anh ta phản bội, anh phải cẩn thận!”
Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô ta hỏi: “Ai?”
Bạch Lộ bị dọa sợ đến nỗi run rẩy cả người: “Mật mã... Á...”
Cô ta kéo tóc, khẽ kêu lên...
“Đừng sợ đừng sợ“ Lăng Vi đau lòng đưa tay ôm lấy cô ta, Bạch Lộ tỳ vào bả vai của cô khóc nức nở.
Lăng Vi khẽ vuốt lưng của cô ta, nhẹ nhàng trấn an cô ta, dịu dàng nói với Bạch Lộ: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì...”
Cô cố tình nói sang chuyện khác: “ Cục cưng, mang thai bảo bảo là chuyện tốt, đừng khóc, bây giờ luôn luôn phải giữ tâm trạng ổn định... Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bảo bảo.”
Bạch Lộ chấn động mạnh, rồi mới tỉnh táo lại, cô ta phối hợp gật đầu: “Ừ ừ ừ, tôi không khóc... Không thể khóc được, sẽ không tốt với bảo bảo...”
“Bạch tiểu thư: “Bên kia, y tá lại gọi đến tên cô ta, gọi cô ta đi vào xét nghiệm máu, Bạch Lộ lại vội vàng bước nhanh tới.
Tổ đội ngầm đã phong tỏa bệnh viện, bảo vệ toàn bộ hành trình của Bạch Lộ 720 độ không góc chết.
Những lời Bạch Lộ vừa mới nói, giống như khoan điện chui vào trong đầu Diệp Đình.
“Phản bội, mật mã...” Kẻ thù đã có hành động, nếu không Bạch Lộ sẽ không liều chết tới gặp anh...
Diệp Đình nhắm mắt lại, ngón tay ấn thật nhanh trên bàn phím.
Não bộ cũng đang làm việc nhanh chóng...
Vì vợ, vì con của anh, anh phải cân nhắc chu đáo mỗi một chi tiết trong chuyện này! Không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì!