Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi biết, bọn họ là anh em vào sinh ra tử, vậy mà anh phải bất lực nhìn anh em mình tắt thở... Chắn chắn lúc đó Diệp Đình đã cực kỳ cực kỳ đau khổ, cô gần như có thể tưởng tượng được nội tâm của anh đã chìm trong sụp đổ và tự trách.
Anh lại tiếp tục viết: “Tin tức tiểu Ngũ hy sinh truyền tới... Bạch lộ bị rất đả kích nghiêm trọng, cô ta vẫn luôn không chịu tin tiểu Ngũ đã chết. Bạch Lộ đã trở thành đặc công. Nhằm điều tra rõ cái chết ngoài ý muốn của tiểu Ngũ, cô ta đã nằm vùng ở bên cạnh em trai trùm buôn bán thuốc phiện đã bị anh xử lý, cô ta bị tra tấn đến mức tinh thần có hơi vấn đề...”
Lăng Vi hít hơi, không ngờ rằng chuyện lại là như vậy...
Diệp Đình lại gửi tin nhắn tới, cô mở ra đọc, thấy: “Trong thời gian cô ta nằm vùng ở bên kia, đã mang về cho đội đặc chiến quốc tế nhiều tin tình báo hữu ích, nhưng cô ta thường bị tra tấn đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ... Anh vẫn luôn không biết cô ta thay đổi tướng mạo làm nằm vùng ở căn cứ của địch, cho đến hai năm trước, cô ta bị bại lộ, anh mới hao hết trắc trở cứu cô ta lại được. Anh đưa cô ta đến một bệnh viện dưỡng bệnh, tình hình của cô ta vẫn luôn không quá ổn định, cực kỳ sợ bị người ta vứt bỏ, tinh thần hoảng loạn, vì vậy đoạn thời gian đó anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ta...”
“Vì vậy, cô ta vẫn luôn coi anh là chồng?”
“Ừ...”
Lăng Vi không trả lời lại...
Diệp Đình nhắm mắt lại.
Rất lâu sau, anh mới mở mắt ra, tiếp tục viết: “Đầu óc của cô ấy đã bị tổn thương, không thể chịu được đả kích... sau khi anh tìm được cô ta, đã đưa cô ta đến bệnh viện dưỡng bệnh, bệnh tình của cô ta đã có tiến triển rất lớn. Cha mẹ cô ta cũng giúp cô ta tìm nhà chồng khác, nhưng cô ta vẫn luôn không chịu tái hôn. Sau khi họ nói đến chuyện tái hôn, cô ta điên điên khùng khùng đến tìm anh. Anh chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để an ủi cô ta, chờ bệnh tình của cô ta ổn định lại, rồi đưa cô ta trở về nhà điều dưỡng. Nhưng... Một năm trước, cô ta lại thay đổi tướng mạo lần nữa, trộm trộm chạy ra ngoài. Anh biết cô ta nhất định là không cam lòng, cô ta không thể cam tâm tiếp nhận sự thật tiểu Ngũ đã hy sinh! Bạch Lộ là cao thủ thay hình đổi dạng, cô ta muốn chạy trốn khỏi tầm mắt của người nào đó, thì chắc chắn không có ai có thể nhận ra cô ta, vì vậy, anh tìm cô ta khắp thế giới, cũng không có tìm được tung tích của cô ta. Ai biết được bây giờ cô ta lại đột nhiên trở lại...”
“Cô ta có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không?”
“Chắc nguy hiểm không lớn lớn, cô ta có thể an toàn trở lại, nói rõ là cô ta đã quyết định trong lúc tỉnh táo. Nếu cô ta tỉnh táo, có thể tùy tiện hóa trang thành một người khác, cũng có thể tùy tiện bỏ rơi người giám sát cô ta. Về điều này, anh rất tự tin về cô ấy.”
Lăng Vi đọc tin nhắn, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nói cho cùng, Bạch Lộ thật sự là một người vì yêu có thể bỏ ra tất cả đáng để tôn kính, cho dù cô ta là một người phụ nữ kỳ lạ dám bỏ ra sinh mạng của mình! Lăng Vi càng cảm thấy khâm phục và thương tiếc cô ta nhiều hơn.
Bạch Lộ... để cô ta có thể đến căn cứ địch nằm vùng vì người mình yêu, cô ấy đã phải có dũng khí và quyết tâm là như thế nào?
Lăng Vi rút khăn giấy ra xoa xoa lỗ mũi, Bạch Lộ chợt hỏi cô: “Cô thư ký ơi, cô sao vậy? Cô khó chịu ở đâu à?” Giọng nói của cô ta đặc biệt êm ái, Lăng Vi bỗng muốn khóc, những bực bội trong lòng dần hóa thành nước... Cô xua xua tay, cười nói với Bạch Lộ: “Tôi không sao, mấy nay thời tiết trở lạnh, nên hơi cảm mạo...”
“Ừ“ Bạch Lộ ộ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cô phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều vào, ngày nào cũng phải khổ cực đi làm, nhớ phải chú ý đến thời gian nghỉ ngơi, nếu không sẽ rất dễ bị bệnh.”
Lăng Vi mỉm cười nói: “Cô cũng phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, bây giờ cô đang mang thau, sức đề kháng cũng giảm xuống, càng phải chú ý nhiều vào.”
Bạch Lộ dịu dàng cười nói: “Cô thật là chu đáo, tôi thật sự rất muốn cùng làm bạn với cô... Tôi không có người bạn nào cả, không biết có phải là do tôi đáng ghét, nên không có một người nào nguyện ý đến gần tôi hay không?... Tôi cũng không dám kết bạn với anh nữa, sợ người khác ghét tôi.”
Lăng Vi nhíu mày, ngồi vào bên cạnh cô ta, cầm tay cô ta nói: “Không phải vậy, cô rất giỏi, tôi nguyện ý kết bạn với cô.”