Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thư ký, cô thật tốt.” Bạch Lộ vui vẻ vểnh môi cười, cô ta thật sự rất đẹp, vẻ đẹp tự nhiên, không cần phải trang điểm gì cả...
Mặc dù cô ta đang cười, nhưng Lăng Vi có thể nhìn thấy rõ sự đau khổ trong nụ cười đó, hơn nữa, sau khi tiếp xúc với Bạch Lộ một lát, Lăng Vi phát hiện ra... Bạch Lộ rất yếu đuối, hơn nữa... từ cách nói chuyện, ánh mắt và thần thái, thật sự không giống với người bình thường lắm.
Cô ta cực kỳ nhạy cảm, giống như chỉ cần có người nào đó nói chuyện hơi lớn tiếng, cũng sẽ dọa cô ta sợ hãi co rúc người lại.
Lăng Vi hơi lo lắng cho cô ta. Người phụ nữ này là người rất tốt, bởi vì chồng mình qua đời, mà đầu óc trở nên thất thường... Cô không thể nào căm thù được người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa như vậy được.
Dưới sự trấn an của cô, Bạch Lộ dần bình tĩnh lại. Ba người trong xe ba biểu tình khác nhau, không ai mở miệng ra nói.
Bọn họ không biết rằng, khoảng khắc lúc cửa chiếc Rolls Royce đóng lại, toàn bộ Lan Mị đều sôi trào!
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tổng giám đốc có hai phu nhân?”
“Không biết, vừa rồi vị tiểu thư họ Bạch kia gọi tổng tài là... chồng? Tôi có nghe lầm hay không?”
“Không nghe lầm đâu... Tôi cũng nghe thấy. Cô ta thật sự gọi tổng tài là chồng, tổng tài lại không phủ nhận, cũng không tức giận nữa đấy?”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở trong đại sảnh, tiếng nghị luận nhưn làn sóng đợt này cao hơn đợt trước: “Quản lý Lăng xong rồi, là bị tam(*) hả?”
(*) Ý nói là bị tiểu tam chen chân vào.
Trong đám người, đột nhiên cười khẩy, Lộ Toa chanh chua nói: “Cô ta bị tam, hay là tam của người khác? Tôi thấy có vẻ như tổng tài càng tôn trọng vị Bạch tiểu thư kia hơn! Hơn nữa người ta đã có con, tổng tài còn dịu dàng nói chuyện với người phụ nữ kia ngay trước mặt quản lý Lăng nữa, không phải kết quả đã quá rõ ràng rồi sao!”
“Đúng vậy... Hơn nữa, người phụ nữ kia đang mang thai, quản lý Lăng còn chưa mang thai, chắc chắn địa vị của cô gái kia là cao hơn so với quản lý Lăng...”
Sau đó mùi dấm chua tràn ngập khắp phòng, những lời ghen tị, chê bai nổ vang như pháo nỏ, truyền khắp toàn bộ cao ốc Lan Mị.
“Lăng Vi đúng là người không biết xấu hổ! Tổng tài phu nhân cũng đã mang thai rồi, cô ta còn mặt dày mày dạn theo lên xe, đúng là kinh tởm!”
“Nào chỉ có như vậy! Tôi thấy cô ta đang muốn làm Tổng tài phu nhân tức chết, nếu đứa bé bị xảy, cô ta có thể đánh rụng vợ cả, mình thì ngồi lên vị trí Tổng tài phu nhân!”
“Ôi mẹ ơi... Người phụ này thật là ác độc! Cũng may là hôn lễ lần trước của bọn họ không thành, nếu không, không phải là tổng tài sẽ bị cô ta hố trong tay sao?”
“Lại chẳng phải, đúng là con đĩ tâm cơ!”
“Này? Sao các cô cô thể nói như vậy được? Lăng Vi là người tốt... Người ta không đắc tội gì với các cô, sao các cô có thể nói người ta khó nghe như vậy?”
“Cô cảm thấy cô ta tốt, vậy cô đi mách với cô ta luôn đi! Nói chúng tôi nói xấu cô ta! Con đĩ tâm cơ chính là con đĩ tâm cơ, còn không để cho người ta nói sao?”
Hai phe mang hai thái độ khác nhau tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Sau khi Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, tiểu Cầm nghe thấy những lời nói bóng gió này, giận đến mức cọng tóc cũng sắp phát nổ!
“Các cô có bằng chứng cụ thể nào không mà nói?” Hạ Tiểu Hi giống như con gà chọi gân cổ lên nói: “Chân tướng mọi việc còn chưa rõ, các cô nói bậy bạ gì vậy?” Lý Thiên Mặc và tiểu Cẩm cũng cãi nhau với người khác, cả phòng thiết kế đều rơi vào hai thế lưỡng cực, một bên bênh vực Lăng Vi, một bên đạp Lăng Vi, nhưng chỉ có mấy cái miệng của bọn họ thì không đè ép được nhiều lưu ngôn phỉ ngữ như vậy.
“Sao đột nhiên lại nhảy ra một Bạch Lộ vậy?” Hạ Tiểu Hi tức đến phát khóc, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Vi. Lăng Vi nhận, Hạ Tiểu Hi tức giận hỏi: “Tiểu Vi, hôm nay có một người phụ nữ kỳ quái đến công ty, cậu có nhìn thấy cô ta không? Cậu có biết Bạch Lộ là ai không? Mọi người đều đang đồn thổi cô ta là Tổng tài phu nhân? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”