Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đứng thẳng tắp ở đó, tựa như tất cả mọi thứ trong thế giới đều đồ nát. Cô không nghi ngờ Diệp Đình, nhưng... chuyện trước mắt này, lại làm cho cô rất khó chịu...
Rốt cuộc cô phải hiểu chuyện này như thế nào? Người phụ nữ kia nói mang thai, Diệp Đình lại thừa nhận? Còn đưa cô ta đi bệnh viện?
Ngay trước mặt cô...
Cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, khó chịu đến nỗi lồng ngực quặn đau! Mặc dù cô đang tìm đủ mọi loại lý do cho anh, nhưng làm cách nào cũng không thể rút cái gai trong ngực ra được.
Lăng Vi cắn môi, thấy Diệp Đình nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen của anh tràn đầy áy náy và không biết phải làm sao, anh xoay người, bóng lưng cô độc, như lại chìm vào trong bóng tối!
Lăng Vi chợt bước anh mấy bước, đuổi theo chiếc xe, dũng khí trong người bùng lên! Cô nắm lấy tay của Diệp Đình: “Em đi với anh!”
Đôi mắt của Diệp Đình nóng bừng lên, anh nuốt nước miếng, rồi thấy Lăng Vi cũng chui vào trong xe.
Anh hít thật sâu, ngồi lên xe.
Diệp Đình nhức đầu ngồi lên xe, hai người phụ nữ trong xe, Bạch Lộ ngồi phía trên ghế dài bên trái, Lăng Vi ngồi ở phía cuối, anh ngồi ở phía bên phải...
Bạch lộ nhìn Diệp Đình rồi lại nhìn Lăng Vi...
Cô ta nói với Diệp Đình: “Chồng, nếu anh bận rộn, cứ để thư ký của anh đi cùng em cũng được. Anh không cần phải để ý đến em đâu...”
Diệp Đình nhẹ giọng an ủi cô ta: “Không có chuyện gì, anh không bận.”
Bạch Lộ thấp thỏm cười, lo lắng ngồi, không nói gì thêm nữa.
Diệp Đình nhìn về phía Lăng Vi, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô.
“Tít tít tít ——” Chuông điện thoại di động của Lăng Vi reo lên, cô lấy điện thoại ra xem, là Diệp Đình gửi tới...
Cô cắn môi, mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn: “Cô ta là... vợ của đồng đội anh...”
Nước mắt rớt xuống. Trái tim của Lăng Vi run lên bần bật! Nước mắt đang treo trên khóe mắt, chợt chảy xuống, giống như rèm châu đứt dây, rơi đến trên màn hình điện thoại di động, cô vội vàng đưa tay xoa xoa, cô không ngờ rằng tâm trạng của mình thay đổi đột ngột như vậy. Cô run rẩy ấn bàn phím: “Đồng đội của anh... đã qua đời?”
“Ừ... anh ấy là tiểu Ngũ... Lúc ấy, anh và anh ấy cùng bao vây trùm buôn bán thuốc phiện.”
Lăng Vi sụt sịt mũi, cô nhớ rằng anh đã từng nói... Lúc anh và đồng đội cùng bao vây trùm buôn bán thuốc phiện, đồng đội của anh đã chết ở ngay trước mặt anh! Đích thân anh đã xử lý băng đảng ma túy đó... rồi rời khỏi đội đặc chiến quốc tế.
Cô biết, chuyện này đã đả kích đặc biệt lớn với Diệp Đình!
Tiểu Ngũ hy sinh ở trong nhiệm vụ, khiến anh đã từng cho rằng trong đội đặc chiến quốc tế có nội gián! Thậm chí sau khi anh giải ngũ ra khỏi đội đặc chiến quốc tế, nhân sinh quan của anh cũng đã thay đổi cực lớn!
Lăng Vi nắm chặt điện thoại di động, đau lòng cho Diệp Đình. Cô rất muốn nhẹ nhàng ôm anh.
Nhưng Bạch Lộ đang ngồi ở đó, cô không thể... cô che lồng ngực đang đau nhói, ấn xuống mấy chữ: “Vậy sao cô ấy... lại gọi anh là chồng? Chuyện gì đã xảy ra?”
Diệp Đình hít thật sâu, viết mấy chữ, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lộ, lại nhìn cô, rồi mới cúi đầu viết tiếp: “Lúc tiểu Ngũ lâm chung, anh đã từng hứa sẽ giúp anh ấy chăm sóc cho người nhà của anh ấy, anh và anh ấy là anh em vào sinh ra tử... Tiểu Ngũ qua đời, Bạch Lộ bị kích thích mạnh, đầu óc hơi không tỉnh táo.”