Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đợi khoảng hai mươi phút, Diệp Đình mới xuất hiện.
Lăng Vi vẫn ôm vai đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, mấy nhân viên dè dặt đi qua phòng khách, vừa vào thang máy đã lập tức muốn nổ tung, cả tòa cao ốc đều đang đồn ầm chuyện này lên.
“Quản lý Lăng của chúng ta không phải là Tổng tài phu nhân sao? Tại sao hôm nay lại nhảy ra thêm một Tổng tài phu nhân nữa?”
“Đúng vậy! Sau khi người phụ nữ kia tới, tin tức cũng truyền khắp công ty. Tôi còn tưởng rằng là giả... thì ra lại là thật? Cô nhìn sắc mặt của quản lý Lăng chúng ta kìa... Có thể ăn thịt người đấy —— “
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, chỉ là... giữa quản lý Lăng của chúng ta và người phụ nữ kia, ai mới là Tổng tài phu nhân?”
“Sao tôi biết được... Vừa rồi tôi nhìn thấy sắc mặt của quản lý đặc Lăng biệt dọa người, tôi đoán nhất định là tổng tài và người phụ nữ kia có chuyện...
Đợi một lúc lâu sau, Lăng Vi từ từ bình tĩnh lại, cô vẫn không hoài nghi Diệp Đình, nhưng... cô hơi tức giận, có chuyện gì thì anh có thể nói trước cho cô mà... Chứ đột nhiên nhảy ra một bà vợ thế này, ai có thể chịu được? Cô cố gắng đè nén lửa giận, cố gắng nghĩ tới mốt số chuyện Diệp Đình làm cho cô vui.
Nhưng mà... càng nghĩ lại càng cảm thấy khó thở.
Lúc chiếc Rolls Royce màu đen đỗ ở cửa công ty, Lăng Vi cũng nghe thấy tiếng răng mình nghiến trèo trẹo.
Nhưng lúc cửa xe mở ra, khoảng khắc lúc Diệp Đình bước đôi chân thon dài xuống, tất cả lửa giận trong lòng cô chợt biến mất, anh đứng ở phía ngược ánh sáng nhìn sang phía cô. Vóc người cao ráo của anh dị thường cao ngất, gương mặt tuấn tú ngược theo chiều ánh sáng, đôi mắt thâm thúy cực kỳ quyến rũ; mày kiếm, chiếc mũi cao, môi mỏng quyến rũ khẽ nở nụ cười nhạt say lòng người. Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, khí chất kinh tài phong dật của anh, ai có thể tức giận với anh cho được? Lăng Vi rất muốn đánh thức mình dây! Sao mình lại có tiền đồ nhỏ thế này...
Thế nhưng thật sự không có cách nào...
Diệp Đình thấy cô đứng ở cạnh cửa sổ sát đất, lập tức đưa tay về phía cô.
Lăng Vi đứng ở trong cửa sổ sát đất, nhìn anh, lại không tự chủ đi về phía anh.
Diệp Đình tràn đầy ý cười, bước nhanh tiến lên đón cô, nhưng đúng lúc này, người phụ nữ trong góc đột nhiên kích động kêu “A Đình ——“.
Tay của Diệp Đình và Lăng Vi gần chạm vào nhau, nhưng lúc nghe thấy tiếng gọi này, hai người đều cùng dừng lại. Quay đầu...
“Bạch Lộ...” Giọng nói của Diệp Đình có vẻ kinh ngạc, Lăng Vi lập tức quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh làm ra biểu tình phức tạp nhíu mày lại, rồi anh chợt quay mặt về phía cô, giải thích trước: “Không phải như em nghĩ đâu!”
Còn không đợi Lăng Vi nói gì, Bạch Lộ đã chạy đến bên cạnh Diệp Đình, nhìn anh bằng đôi mắt đẹp ngậm nước mắt nói: “A Đình, không phải anh vẫn muốn có con sao? Hình như em đã mang thai... Anh có vui không? Gần đây em luôn nôn nghén... rất khó chịu, em muốn đi đến bệnh viện để bác sỹ khám xem thế nào, xem nên điều trị như thế nào...”
Lăng Vi nhìn Bạch Lộ, rồi lại nhìn Diệp Đình, cô cho rằng Diệp Đình sẽ nói cự tuyệt, nhưng mà... anh lại gật đầu, nhỏ nhẹ an ủi cô ta: “Em mang thai, mà anh lại không biết... Đúng là khổ cực cho em rồi, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Bạch Lộ lập tức khóc òa lên.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình nhìn như quái vật, Diệp Đình bảo Bạch Lộ lên xe trước, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Vi. Anh nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô chợt ứa ra một giọt nước mắt, nhưng lại nhanh chóng bị cô ép trở về.
Lăng Vi nhếch mép, nở nụ cười méo xệch: “Anh mau đưa cô ta đi đi, lát nữa em sẽ nghe anh giải thích.”
Diệp Đình nắm lấy tay cô, đặc biệt trịnh trọng nắm thật chặc: “Chờ anh.”
Diệp Đình mở cửa xe giúp Bạch Lộ.
Bạch lộ vừa muốn lên xe, lại chợt quay đầu nhìn về phía Lăng Vi, cô ta kéo kéo ống tay áo của Diệp Đình, nhẹ giọng nói: “Cô ta là thư ký của anh hả? Cô ấy thật sự rất tốt... Người khác đều không để ý đến em, chỉ có một mình cô ta nói chuyện với em.”
“Ừ, cô ấy vẫn luôn rất tốt...” Cô ấy là người phụ nữ tốt nhất trên đời ở trong lòng anh... nhưng anh lại bỗng không thể nói lời này ra khỏi miệng.