Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi xoay người rửa tay, cắn răng không lên tiếng.
Anh ôm eo cô, kéo cô đi, thấp giọng nói: “Chọc em thôi.”
Lăng Vi cười, cánh tay nhẹ nhàng ôm eo anh, Diệp Đình cắn tai cô: “Tối nay lại đến chỗ Hồ lão tiên sinh khám.” Lăng Vi gật đầu, tim nhảy thình thịch, cô có một dự cảm mãnh liệt… Cô có thể mang thai. Dự cảm vô cùng vô cùng mãnh liệt!
Nhưng suy nghĩ một lát, lại không đúng: “Hình như em nghĩ sai rồi, chúng ta mới trở lại từ chỗ Hồ lão tiên sinh được mấy ngày… Khi đó còn chưa mang thai… Mới vài ngày, không phản ứng nhanh như vậy… Chắc không phải là…”
Thấy cô nhíu chặt mày, Diệp Đình an ủi cô: “Thuận theo tự nhiên, càng để ý càng không có được.”
Anh ôm cô đi ra, hôn sâu môi cô.
“Đừng làm bậy, bây giờ còn là giờ làm việc…” Lăng Vi bị anh hôn đến chóng mặt, đột nhiên thấy một bàn đồ tuyệt đẹp trên bàn anh, cô đi tới nhìn, những bản đồ này đều là danh lam thắng cảnh vô cùng nổi tiếng trên thế giới, mấy tờ đầu là một vài hải đảo đẹp, có Maldives, có đảo san hô, Tahiti, Saipan*…
(*) Tahiti: Tahiti là đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương. Đây là trung tâm kinh tế văn hóa và chính trị của Polynésie thuộc Pháp. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh.
Saipan: Saipan là hòn đảo lớn nhất và là thủ đô của Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trên quần đảo Mariana phía tây Thái Bình Dương với tổng diện tích 115.4 km2.
“A? Anh xem mấy thứ này làm gì? Sao lại muốn lặn biển nữa?” Cô liếc nhìn những bản đồ tuyệt đẹp kia, đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì… sau mấy tờ đó là một vài vườn hoa đẹp…
Có vườn hoa Chi Oải Hương của Provence, có vườn hoa Tulip của hà Lan, có vườn hoa hồng ở Bulgaria, còn có vườn hoa súp lơ ở núi Kỳ Liên, còn có biển hoa anh túc vô tận…
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, thấy tròng mắt đen của anh sâu kín nhìn cô chăm chú, mắt anh đầy nóng bỏng, mang theo tia ôn nhu. Mặt Lăng Vi từ từ đỏ lên, cô lại lật tiếp…
Sau đó đều là danh lam thắng cảnh nổi tiếng toàn thế giới, tiếp theo… trang cuối cùng…
Cô thấy được một bộ áo cưới!
Áo cưới… trắng thuần thánh khiết, ưu nhã cao quý, thiết kế nếp uốn ở ngực có thể bao lấy đường cong phụ nữ. Bên hông đính kim cương óng ánh, sáng rực nhưng không quá mức. Duy mỹ lãng mạn, linh động như tiên tử…
Áo cưới này cực kỳ phù hợp với khí chất của cô, tựa như làm theo yêu cầu cho riêng cô, nói là làm theo yêu cầu cũng không thể biểu đạt áo cưới này phù hợp với khí chất của cô, áo cưới ẩn chứa tiên khí này tựa như chỉ có vì một mình cô.
Trừ cô, không có người nào thích hợp.
Ngón tay cô vuốt ve nếp uốn của áo cưới…
Cô cực thích áo cưới này, bản thân là nhà thiết kế xe ô tô, lại đam mê vẽ, cô cũng cảm thán sáng ý to gan và cảm hứng thiết kế tuyệt diệu của người thiết kế áo cưới này.
Cô ngước mắt nhìn Diệp Đình, thấy anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, hỏi: “Thích không?”
Trong đầu Lăng Vi chợt lóe lên một suy nghĩ, suy nghĩ này như ánh sáng của sao băng rộ lên trong đầu, cô nhìn áo cưới kia, lại nhìn Diệp Đình…
“Áo cưới này, là anh… thiết kế?”
Diệp Đình đưa tay ôm cô vào trong ngực, ngồi xuống ghế: “Thỏa mãn không?”
Lăng Vi trong nháy mắt cả kinh đến mức mỗi tế bào đều phồng lên! Cô còn nhớ bức “Người đẹp Vi Vi” Diệp Đình vẽ ở cô nhi viện… nét vẽ đơn giản như quẹt diêm vậy… thật sự không thể nhìn nổi!