Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô đã biết… anh bảo cô đi mua càfe là muốn cô xuống lầu… Ông nội ở đại sảnh, anh cự tuyệt gặp lão gia tử, lại sợ lão gia tử khó chịu… liền gọi điện bảo cô đi xuống, sau đó mượn cớ muốn cô đi mua càfe, để cô và lão gia tử “vô tình gặp mặt”…
Diệp Đình không biết sau khi lão gia tử bị anh cự tuyệt, ông liền tìm cô…
Sau đó, lão gia tử lại đột nhiên bị một người bạn lôi đi uống rượu…
Thật buồn cười, tính cách kỳ quặc này! Khó trách là máu mủ chí thân, một người, hai người, đều như nhau!
Nhưng mà… tính cách này của Diệp Đình, còn rất dễ thương…
Cô thêm điểm cho anh.
Lăng Vi đặt càfe lên bàn.
Cách bàn làm việc, Diệp Đình ngước mắt nhìn cô chăm chú. Lăng Vi tức giận nói: “Muốn em đi xuống gặp ông nội, còn không nói thẳng…. Dày vò em mua đi mua càfe cho anh!”
Diệp Đình bị cô vạch trần, mím môi thành một đường, đưa tay lấy càfe.
“Bóp ——” Lăng Vi giơ tay đánh tay anh: “Cứ thế uống à, không bày tỏ thành ý?”
Diệp Đình nhìn cô, bỗng nhiên nhướng mày bật cười, anh đứng lên, tay lướt trên bàn, bước chân dài vòng qua bàn, đi tới trước mặt cô.
Anh đứng đối diện cô, cúi người nhìn cô, ép cô vào góc bàn: “Muốn bày tỏ thế nào?”
Hai tay anh chống trên mặt bàn, đè lên hai tay cô, mười ngón tay của anh đan vào tay cô, gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô.
Lăng Vi ngửa người về sau, tư thế rất khó chịu. Cô đưa tay níu lấy cổ áo anh: “Mau quỳ xuống hát cho chị.”
Diệp Đình nhếch môi cười, mặt lại kề sát tới cô: “Hát? Anh không biết hát, vợ hôn hôn anh, anh sẽ hát.” Nói xong, anh cầm ly càfe lên uống một hớp, lại dán lên môi cô, truyền càfe vào miệng cô.
“Ừm ——” Lăng Vi quay mặt đi.
Người này, thật ác độc!
Càng ngày càng không có chừng mực.
Cô che miệng, muốn vào phòng vệ sinh phun càfe ra ngoài, nhưng Diệp Đình nhanh chóng nâng cằm cô, thuận thế giơ tay lên: “Nương tựa lẫn nhau, vợ…”
Lăng Vi bị ép nuốt càfe xuống, khóe miệng còn dính một giọt càfe, anh lập tức kề sát, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm càfe vào trong miệng.
“Bùm ——” Mặt Lăng Vi trong nháy mắt đỏ bừng, tim đập nhanh lên.
“Ọe ——” Cô chợt đẩy anh ra, chạy vào phòng vệ sinh.
Diệp Đình cau mày, không phải cùng uống càfe sao? Sao phản ứng lớn như vậy? Cũng không phải trước kia chưa từng uống chung…
Anh đi vào theo, thấy cô nôn mửa đến khó chịu: “Thế nào? Hôm nay phản ứng lớn hơn bình thường, xảy ra chuyện gì?”
Lăng Vi nói: “Không biết… Hôm nay vô cùng khó chịu, còn mệt…”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, Diệp Đình cũng nhìn cô.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu, cô rốt cuộc bừng tỉnh… Diệp Đình giơ tay xoa môi cô, ôn nhu kéo cô vào trong ngực, sâu sắc nói bên tai cô: “Anh không muốn có con, em khó chịu như vậy, anh không thích.” Anh vuốt tóc cô, lựa lòng bàn tay giống như muốn xoa vỡ cô.