Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhan Mặc Phi sợ ông mình dính vào, anh thưởng thức Lăng Vi nhưng mà… căn bản không muốn kết hôn với cô. Một Hàn Linh Tê đã đủ ầm ĩ rồi, anh không muốn lại bị một cô gái khác cuốn lấy….
Hơn nữa hình như cô gái nhà người ta đã có hộ hoa sứ giả rồi… ngày đó ở buổi triển lãm tranh… lúc quản gia giới thiệu không phải đã nói… Thải Vi chính là… Diệp phu nhân sao….
Haiz….
Ông nội thật là…
Ngay cả tình hình không biết rõ đã mù quáng tìm việc cho anh… thật sự là một bên lạnh một bên nóng.
Trong lòng Nhan Mặc Phi thầm nghĩ nhưng ngoài miệng lại nói: “Cháu đương nhiên tới nói chuyện làm ăn với ông..” anh nhìn Nhan lão gia tử, bất đắc dĩ nói: “Ông đột nhiên đầu tư lớn như vậy, cháu phải xem trọng cho ông, liên quan tới lợi ích của công ty, sao cháu lại không tới chứ?”
Lăng Vi mỉm cười với hai người, đi trước, đưa tay mời.
“Mời…” Nhan lão tiên sinh và Nhan Mặc Phi khách khí mới cô đi trước.
Lăng Vi xoay người dẫn đường, nhanh chóng tới bộ phận thiết kế. Nhan lão gia và Nhan Mặc Phi đi theo đằng sau, ông nhìn cháu, cháu nhìn ông hai người trừng nhau.
Đột nhiên truyền tới âm thanh: “Quản lý Lăng… là Thải Vi thật sao?”
“Hả?”
Trên hành lang, Lăng Vi nghe thấy người gọi cô.
Lăng Vi quay đầu phát hiện hành lang không có ai.
Đột nhiên cô cảm thấy…không khí không thích hợp.
………..
Hình như đột nhiên… có cảm giác bị nhiều người vây xem.
Lăng Vi nhìn xung quanh, ngoại trừ NHãn lão gia và Nhan Mặc Phi thì không còn ai khác.
Cô yên lặng đi về phía trước.
Lúc này Lăng Vi nghe thấy trong văn phòng bộ phận thiết kế có người nhỏ giọng nghị luận về cô: “Cô nói gì, quản lý Lăng là Thải Vi sao? Bức tranh kia là cô ấy vẽ sao?”
“Hả? Không phải vậy chứ? Quản lý Lăng lại không thiếu tiền, vẽ truyện tranh làm gì chứ?”
“Ồ sao lại không thể chứ?” Là âm thanh của cô gái khác: “Trước kia cô ta nghèo lắm, hình như phải vẽ truyện tranh để mưu sinh, nếu không leo lên người tổng giám đốc không khéo hiện tại ăn không khí mà sống đấy.”
Sắc mặt Lăng Vi trầm xuống.
Chỉ thấy sắc mặt Nhan lão gia ở bên cạnh cũng thay đổi.
Nhan lão gia thầm nghĩ: “Thái Vi… mà ông quen không phải là Lăng Vi quản lý Lăng ở bên cạnh đấy chứ?” khoản xe này là do cô ấy là tổng phụ trách thiết kế, ngạo khí trời xanh của cô ấy đạt giải nhất ở Phương Chu quốc tế, những thứ này ông biết, còn có bức tranh kẻ đột nhập ông cũng xem qua, cực kì cố gắng. Nhưng mà người đàn bà kia vừa nói…Lăng Vi dính tổng giám đốc… là có ý gì?
Ông ngước mắt nhìn cháu trai nhà mình, ánh mắt sắc bén.
Nhan Mặc Phi nhún vai ý… cháu cũng không biết mà….
Sắc mặt Nhan lão gia hơi khó coi.
Vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lăng Vi, tỉ mỉ đánh giá cô, ánh mắt có tìm tòi, có nghiên cứu.
Lúc này Lăng Vi đứng yên, sắc mặt đen lại, nhếch môi, trong mắt đầy tức giận.
Tuy cô đang vô cùng tức giận nhưng ánh mắt đó còn có cả sự ẩn nhẫn.
Cô mím môi thành đường thẳng, hiển nhien đang vô cùng ẩn nhẫn những lời trào phúng này.
Nhan lão gia đánh giá cô, cảm thấy… có gái này còn có lòng dạ hơn ông tưởng tượng.
Lại nhìn cháu trai nhà mình, chỉ thấy Nhan Mặc Phi cũng đang đánh giá Lăng Vi… chỉ là ánh mắt đó còn có cả sự đau lòng.
“Hừ…” lão gia tử hừ một tiếng, đột nhiên mất hứng thú với Lăng Vi, đàn bà leo lên người đàn ông, ông chướng mắt… khoản xe này nói không chừng cũng không phải công lao của cô,đột nhiên Nhan lão gia không muốn ký hợp đồng làm ăn này.
Mà Lăng Vi…c ăn bản không biết Nhan lão gia đang suy tính gì…
Nhưng cẩn thận như Lăng Vi đã chú ý tới ánh mắt đánh giá tìm tòi của lão gia tử, còn cả thái độ nhiệt tình đột nhiên lãnh đạm của ông.