Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc từ từ đóng lại, không ít người nhìn thấy.
“Quản lý Lăng không đi thang máy cùng tổng giám đốc… là vì lão tiên sinh kia sao? Hay là… cãi nhau với tổng giám đốc hả?”
“Này, các người không thấy thái độ của tổng giám đốc hả? Chắc là cãi nhau rồi, nếu không sao khách hàng quan trọng nhưu thế lại không giới thiệu với tổng giám đốc?”
Vừa hay Dung Cẩm nhìn thấy một màn, trong lòng ác độc oán thầm: “Tốt nhất là ly hôn luôn đi, không phải hôn nhân hợp đồng sao? Làm như thật vậy.” Dung Cẩm khinh thường hừ Lăng Vi: “Một thân phận giả mà làm như nữ vương vậy, đúng là làm cho người ta ghê tởm.”
Ngày đó sau khi triển lãm kết thúc, cô ta về nhà bị dọa gần chết, một phóng viên là người bạn không tệ của cô ta nói quan hệ của Diệp Đình và Lăng Vi là giả, bọn họ ở bên nhau chỉ là diễn trò cho người ngoài xem, thật ra… giữa bọn họ chẳng có gì.
Dung Cẩm mới từ từ yên lòng.
Đột nhiên như vừa leo qua ngọn núi nguy hiểm vậy.
Dung Cẩm hung hăng trừng Lăng Vi, nếu ánh mắt có thể giết người thì cô ta hận không thể dùng ánh mắt bắn vỡ nát Lăng Vi.
Lăng Vi không biết nhiều người hiểu lầm quan hệ của cô và Diệp Đình.
Cô và Nhan lão gia ngồi thang máy khách quý lên lầu.
Ra khỏi thang máy, đột nhiên nhìn thấy người quen đứng bên ngoài… nhưng không nghĩ ra người này là ai…
Chỉ thấy người này mặc áo sơ mi trắng thời thượng, quần tây sát người, áo khoác gió màu đen. Mái tóc được hất ra sau, hai bên thái dương cạo sạch sẽ, cả người không câu nệ tiểu tiết mà trông cực kì thời thượng, đẹp trai phát ngầu.
Lăng Vi cẩn thận đánh giá anh ta, sau đó nhớ ra… là Nhan Mặc Phi.
Nhan Mặc Phi đứng ngoài cửa thang máu, lúc nhìn thấy Lăng Vi, hai mắt anh sáng lên khác thường.
Nhưng mà lúc nhìn thấy người bên cạnh cô, mày kiếm như dao găm của Nhan Mặc Phi đột nhiên nhíu lại.
“Ông nội…” Nhan Mặc Phi bất mãn lắc đầu, hiển nhiên không ngờ ông nội đến tìm Lăng Vi.
“...” Nhan lão tiên sinh ngượng ngùng cười.
“Nhan tiên sinh, xin chào.” Lăng Vi quen anh liền vươn tay ra bắt tay với anh.
Nhan Mặc Phi vươn tay nắm lấy tay cô: “Quản lý Lăng, xin chào, ông nội tôi đột nhiên tìm cô, quấy nhiễu cho cô ròi, thật có lỗi.”
Lăng Vi sửng sốt: “Quấy nhiễu?”
Quấy nhiễu đâu ra vậy.
Cô mỉm cười nói: “Nhan tiên sinh lo lắng quá rồi… Nhan lão tiên sinh đặt của chúng tôi 20 vạn chiếc xe, sắp thành khách lớn của chúng tôi, sao lại là quấy nhiễu chứ? Nếu thành công không chừng tôi còn được thăng chức, tăng lương đấy.”
“20 Vạn… chiếc xe?”
Đó là gì vậy?
Đột nhiên Nhan Mặc Phi nhìn qua ông nội…
Chỉ thấy ông cụ hất cằm, ý là: “Biết cái gì gọi là gừng càng già càng cay không?”
Lăng Vi thấy hai ông cháu nhà này thật không biết nói gì.
Đột nhiên Nhan lão tiên sinh hỏi Nhan Mặc Phi: “Ông tới nói chuyện làm ăn, cháu tới đây làm gì?”
“...”
Nhan Mặc Phi mím môi, không có trả lời.
Thầm nghĩ: “Còn không phải sợ ông quấy rối sao? Cháu nhìn chằm chằm bức tranh của người ta cả đêm thì ông liền nói cháu nhất kiến chung tình với người ta,… còn sốt ruột bế chắt nội, tìm người ta muốn làm mối người ta…”