Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm sau đó mỉm cười, đùng thế… ông ngoại và Vương quản gia hành động đúng là siêu đẳng.
“Đi nhanh đi, còn không đi làm sẽ đến muộn.” đột nhiên Diệp Đình kéo tay Lăng Vi chạy xuống lầu.
Mặc kệ Diệp Đình cưng chiều cô thế nào cũng không thể lười biếng được.
Cô có sự nghiệp của mình, có mộng tưởng của mình, cô muốn kiếm thật nhiều tiền, cô muốn xuất bản nhiều cuốn truyện tranh, cô vẫn muốn trọng chấn Long Đằng.
Tương lai sau này của cô cô phải nắm chắc, sau này công việc của cô còn nhiều lắm.
Diệp Đình lái xe, không nhịn được quan sát nhất cử nhất động của cô.
Nhìn trong mắt cô đầy kiên nghị, cả người hăng hái, anh đột nhiên bị cô làm cho cảm động…
Rõ ràng là cô gái yếu ớt nhưng cứ tự tin và cứng cỏi như vậy.
“Bà xã, cố lên…”
Diệp Đình nắm tay cô, phảng phất như muốn truyền hết năng lượng trong người cho cô.
Lăng Vi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn vào mắt anh.
Lúc này anh cũng nhìn qua nhưng biểu tình… rõ ràng là động tình rồi.
Cô nhếch môi cười ngọt ngào: “Ông xã, anh cũng cố gắng lên.” Cô nắm lấy tay anh.
Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy cười với cô một cái, cô cảm giác được lực nắm tay của anh càng tăng thêm.
Đi tới công ty, Diệp Đình đưa Lăng Vi đến cửa kí túc xã.
Lăng Vi xuống xe, Diệp Đình lái xe đến bãi đậu xe dưới đất.
Lăng Vi đi vào đại sảnh, hơi ngước mắt liền thấy ông cụ tinh thần quắc thước đứng trong đại sảnh.
Trợ lý mới A Lam nhanh chóng đi tới: “Quản lý Lăng, vị lão tiên sinh này là lão tổng tài của Hoa Thái, lão tiên sinh đặt của chúng ta 20 vạn chiếc, đơn hàng quá lớn nên có ảnh hưởng rất lớn tới hạn ngạch năm nay của chúng ta. Nhưng mà lão tiên sinh có chút cố kỵ, ông ấy muốn trước khi kí hợp đồng thì gặp nhà thiết kế… cho nên…”
“Được, tôi biết rồi.”
Lăng Vi đi vào đại sảnh, hơi giương mắt, tiện gặp đến trong đại sảnh đứng một vị tinh thần quắc thước lão nhân.
Lăng Vi khẽ gật đầu, nhanh chóng đi về phía lão tiên sinh.
“Nhan lão tiên sinh, ngài mạnh khỏe.” Lăng Vi lễ phép chào hỏi lão tiên sinh.
Lão tiên sinh híp mắt cười: “Quản lý Lăng, nghe danh đã lâu, hôm nay được nhìn thấy thật là vui mừng.”
Nhan lão tiên sinh mỉm cười đánh giá Lăng Vi, thì ra… đây là cô gái nhỏ khiến cháu trai của ông thần hồn điên đảo hả?
Quả nhiên ánh mắt long lanh như nước, gương mặt điềm tĩnh như họa, khí chất thanh dật, có năng lực thiết kế ra chiếc xe cao cấp như vậy… xem ra đầu óc không đơn giản.
Cô gái này không tệ, Mặc Phi nhà ông… quả thật có mắt nhìn lắm.
Cửa hôn nhân này ông nguyện ý bảo vệ.
Ông vươn tay khách khí nói: “Khoản xe quản lý Lăng thiế kế giá cả thấp mà chất lượng lại cao, tạo hình thời thượng, công năng mạnh mẽ. Thật khiến người ta khâm phục, không nghĩ tới tuổi tác của quản lý Lăng còn trẻ như thé, thật khiến cho lão già tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Lão tiên sinh, ngài quá khen rồi, mời lên lầu nói chuyện. Tôi tường tận giới thiệu cho ngài về ý niệm thiết kế và chi tiết công năng.” Lăng Vi cung kính ra dấu tay mới lão tiên sinh.
Lão tiên sinh gật đầu, đi về phía thang máy.
Lăng Vi đang muốn tiến vào thang máy thì thấy Diệp Đình đi tới.
Trước kia Lăng Vi và Diệp Đình đến công ty ngẫu nhiên sẽ bị anh kéo tới thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Nhưng mà hôm nay có khách, Lăng Vi mang ông lão đi thẳng tới thang máy chuyên dụng cho khách quý.
Diệp Đình mặt không đổi sắc đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Diệp Đình biết cô không muốn ở công ty biểu hiện quá thân mật với anh, tránh cho bị người ta nói xấu bất tiện cho cô.