Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quay đầu đi, không chịu nói nữa. Tần Sênh nghiêng đầu thấy cô tức giận, cười cười, định quay đầu xe về nhà. Lúc này, điện thoại anh vang lên, cầm lên nghe, là người trong đội gọi tới: “200 thước phía trước, trung tâm thương mại Phú Dân, chỗ A, xin lập tức rời khỏi trước! Hiện trường có nhân viên tháo gỡ bom đạn, nhưng quả bom này vô cùng phức tạp, rất khó gỡ. Thời gian còn lại 4 phút 27 giây ——”
Sắc mặt Tần Sênh ngưng trọng, ném điện thoại, đạp mạnh cần ga.
Đến trung tâm thương mại Phú Dân, có người lập tức mặc trang phục chống chất nổ cho anh: “Mau mau mau —— cũng may có đứa bé chui vào dưới piano, khi mẹ kéo ra, phát hiện bom, bằng không… Tòa cao ốc này sẽ gặp nguy hiểm.”
Kaya không nghe trong điện thoại Tần Sênh nói gì, đến nơi mới biết… Anh tới để gỡ bom! Cô kéo tay anh: “Anh Sênh…” Nước mắt trong mắt cô sắp tràn ra, tuy có mặc đồ chống chất nổ, nhưng một khi bom nổ, người gỡ bom hầu như không có cơ hội sống sót…
Tần Sênh nhìn cô, môi Kaya run run: “Anh Sênh, đừng đi mà, không phải còn người khác sao?”
Tần Sênh không lên tiếng, gỡ bom phải tranh thủ từng giây từng phút! Chậm một giây, hậu quả ắt sẽ không tưởng tượng nổi! Bom còn lại một phút, Tần Sênh không mặc đồ chống chất nổ, trực tiếp đeo nút cách âm vào tai, đi gỡ bom. Kaya liền theo sau, đột nhiên bị người khác ngăn cản: “Tiểu thư, xin cô lui đến khu an toàn!”
“Không ——”
Cô hất tay người kia ra, thái độ vô cùng tàn bạo!
Cảnh sát kia nhìn cô, không rảnh xen vào nữa. Vội đi giải cứu đám người.
Hiện trường hỗn loạn, thương gia trên lầu năm liều mạng chạy ra ngoài, còn có nhiều người dân đi dạo trong trung tâm thương mại.
Khu piano ở sân thượng, may mắn không có ai xông tới ảnh hưởng Tần Sênh, tình hình vô cùng cấp bách —— thời gian trôi qua từng giây từng giây. Còn 32 giây ——
“Có bom —— Chạy mau đi! Tôi không muốn chết ——” Mọi người khủng hoảng thét lên chạy ra ngoài.
Mặc dù có một khu vực gần bom, nhưng nếu bom nổ, cả tầng lầu kia sẽ bị nổ tung.
Trong lòng Kaya tràn đầy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, cô siết chặt quả đấm! Tần Sênh ở đây, cô cũng phải ở đây!
Cảnh sát đang khẩn trương giải tán đám người, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Kaya cũng đi theo cảnh sát giải tán đám đông, người càng ít, áp lực của anh Sênh càng nhỏ.
“Mọi người đừng chen chút, xin trật tự! Xin mọi người trật tự ——” Kaya vừa lau nước mắt vừa giơ tay chỉ cửa an toàn: “Bên kia có cửa an toàn, đừng chạy ra cửa chính toàn bộ ——”
Cô vừa hô xong, liền có người chạy qua.
Mọi người thét chói tai, túi giấy khắp nơi. Có vài người vì chạy thoát thân mà đồ mới mua bị rớt: “A —— Túi xách của tôi!”
“Còn túi gì? Bom sắp nổ —— Chạy mau! Túi xách quan trọng hơn mạng sao?”
Chung quanh hét tán loạn.
Mọi người kinh hoàng muôn dạng, chỉ có một người tâm vô bàng vụ…
Kaya nhìn Tần Sênh, nước mắt rơi xuống: “Xin mọi người đừng kinh hoảng, hãy trật tự…” Cô lau nước mắt, hít mũi, lớn tiếng kêu, nhưng bản thân lại không có sức lực… Tim quá đau… quá đau…