Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Sênh đã biết cấu tạo của bom, anh cực kỳ chuyên chú. Cắt một vào sợi dây không ảnh hưởng, bây giờ chỉ còn lại một sợ màu đỏ, một sợi màu lam. Hai sợi này, cắt đúng, bom liền dừng thời gian, cắt sai liền nổ! Thời gian còn lại… 13 giây —— 12,11, Tần Sênh đặt cây kéo trên dây đỏ, 10, 9…
Cảm giác hít thở không thông mạnh mẽ áp tới.
Tần Sênh cầm dây đỏ, chuẩn bị cắt, đột nhiên thấy một đôi giày đỏ dừng lại cạnh anh, Tần Sênh cau mày, nhưng không bị quấy nhiễu. Anh dùng sức cầm chặt kéo.
Kaya đứng cạnh anh, vô cùng an tĩnh ở bên anh. Tần Sênh bỗng không dám cắt. Nếu mình anh, chết thì chết… Từ ngày bắt đầu, anh đã chuẩn bị tâm tư hi sinh bất cứ lúc nào. Nhưng mà… Kaya, tại sao em tới? Tay Tần Sênh run rẩy, thời gian còn lại 6 giây, 5 giây… Kaya tháo nút cách âm trong tai anh, nắm tay anh: “Tần Sênh, em ở bên anh. Không có anh, sinh mạng em còn có ý nghĩa gì?” Tay cô lạnh băng, run rẩy. 3, 2, 1… Nín thở! Tựa như cả thế giới đều dừng lại.
Dừng.
Dừng! Nước mắt Kaya chảy xuống theo khóe mắt, cô đưa tay ôm Tần Sênh: “Anh Sênh…” Cô run rẩy liên tục.
Tần Sênh đưa tay ôm cô, Kaya bật khóc, cô bị dọa sợ, chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất, tay Tần Sênh dùng sức ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Em có ngu không? Em vào đây làm gì?”
Kaya khóc không nói nên lời, cô toét miệng, nghẹn ngào nói: “Anh mới ngu! Anh ngu nhất! Hai mươi mấy, mắt thấy gần 30 rồi, anh còn độc thân, ngay cả hôn cô gái cũng chưa hôn, anh lại chết như vậy, anh có thiệt thòi không?!” Kaya vung đấm, dùng sức đánh anh! Cô biết tất cả, cô biết anh sợ điều gì, anh sợ anh yêu đương, anh kết hôn, lỡ như có một ngày không thể trở về, vợ sẽ thành quả phụ, đứa nhỏ không có ba. Anh luôn đơn độc. Anh đã rất có lỗi với ba mẹ, không thể có lỗi với vợ và con tương lai nữa. Nhưng mà…
“Tần Sinh, em mặc kệ… Em mặc kệ anh có thể ở bên em bao lâu. Dù chỉ có một giây, chúng ta có thể ở bên nhau, cho dù hôm sau chết đi cũng không có tiếc nuối gì.”
Cằm Tần Sênh đặt trên trán cô, cánh tay có lực ôm chặt cô. Mắt anh dần mơ hồ, con tim chua xót, khóe mắt hơi ướt.
Kaya nhìn anh, thấy anh nhíu mày càng chặt, cô giơ tay vuốt cho anh: “Anh Sênh, lúc nào anh muốn em, em liền cho anh lúc ấy. Anh không muốn em, em liền độc thân cả đời. Anh muốn em già rồi lại không có ký ức tươi đẹp để hồi tưởng sao? Anh nhẫn tâm sao?”
Tần Sênh nhìn cô. Ngón tay run rẩy nâng mặt cô, Kaya cố nén nước mắt, nhìn anh ta chăm chú. Trong mắt không có thống khổ, không có cầu xin, chỉ có yêu nồng đậm, còn có mị lực dã tính không thể che giấu. Ngón tay Tần Sênh vuốt môi cô, anh đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nước mắt Kaya rơi xuống, níu cổ áo anh, cắn anh thật mạnh, anh cạy răng cô ra, hôn mãnh liệt như bão táp.
Lăng Vi, Diệp Đình đều không biết bên Tần Sênh đang rung động lòng người.
Bọn họ chơi đến rất khuya, mới đi ra ngoài.