Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*) Tâm vô bàng vụ: Không để ý những chuyện khác, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Lôi Tuấn vừa phun liền phun đầy mặt Hàn Yến.
Hàn Yến giơ tay lau mặt, sát trùng 360 độ mạnh mẽ giết Lôi Tuấn! Phun đâu thế? Đây là mặt! Không phải bồn cầu!
Lôi Tuấn vội cầm khăn giấy lau mặt cho anh ta. Hàn Yến đẩy tay anh ra, đi rửa mặt.
Kaya nhìn ý nghĩa lá bài của hai người, trong nháy mắt đen mặt… Lá bài biểu thị không thể yêu…
Cô nhìn Lăng Vi: “Của Tiểu Vi thì sao?”
Lăng Vi nhìn tranh ảnh, nghiêm túc nói: “Người đàn ông này hái một đóa hoa, đang hát…”
Kaya nhức đầu… Đúng là 1000 độc giả thì có 1000 Hamlet*.
(*) Không rõ có từ lúc nào, là ai nói. Có lẽ là một cảm nhận thông thường của độc giả, câu này còn nửa đoạn sau: “1000 độc giả thì có 1000 Hamlet, nhưng Hamlet sẽ không biến thành vua Lear.” Người đó cho thấy tính khác biệt khách quan và tính nhất trí chủ quan trong thưởng thức văn nghệ, sát hợp quy luật thẩm mỹ của mọi người, vì vậy nó trở thành ngạn ngữ một mực truyền tụng đến nay.
Không có mức hiểu biết!
Sau đó nghe Lôi Tuấn đột nhiên hát lên: “Hoa dại ven đường, em không muốn ngắt… không ngắt thì không ngắt…”
…
Hát xong, nhìn thấy mọi người đều nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường.
Lôi Tuấn lập tức im lặng, ngượng ngùng cười: “Tiếp tục tiếp tục…”
Kaya hung ác trợn mắt nhìn anh ta. Nói ý nghĩa lá bài cho mọi người.
Tiếp đó, Kaya rút lá thứ hai, The Holy Grail.
Mọi người nhìn chằm chằm hình vẽ trên lá bài. Rối rít lắc đầu, tỏ ý không hiểu…
Hình vẽ trên lá bài này là một người mặc đồ hoa, nhìn một con có trong ly. Cá tượng trưng cho trí tưởng tượng, đầu cá thò ra, biểu thị người này có trí tưởng tượng hơn người.
Hoa Đào chưa nghĩ ra nói thế nào, cô chống cằm nhìn chung quanh, thấy Hàn Yến trở lại, đầu lóa sáng, cười ha ha cười: “Cho anh chạy! Cho anh chạy! Nhìn xem tôi bắt anh!”
Hàn Yến ý vị thâm trường nhìn cô.
Mặt Hoa Đào đầy tranh công nhìn Kaya.
Kaya muốn khen cô vài câu, nhưng… thật sự không mở miệng được…
Kaya nhíu mày…
Mức hiểu biết này… quá kém!
Kaya hơi thất vọng, mức hiểu biết của Hoa Đào, hoàn toàn chịu thua ——
Sau đó lại hỏi Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi suy nghĩ một lát, nói: “Ha ha —— bắt một con cá, tối có thể nấu canh ăn rồi!”
Mặt Kaya xanh mét!
Hôm nay cô mang bài ra chính là một sai lầm!
Cô đã không hy vọng với câu trả lời của Lăng Vi, nghe Lăng Vi nghiêm túc nói: “Cái này không khoa học nha! Trong ly không có nước, sao con cá này không chết?”
Kaya khóc không ra nước mắt, hãy cho cô chết đi…
Kiếp sau, cô sẽ không dạy người khác bói bài Tarot nữa!
Lúc này, Lôi Tuấn đột nhiên hát: “Không có em., giống như rời khỏi nước… sẽ không sống nổi… không thể ở bên nhau, bơi qua bơi lại…”
…
Kaya bị hành hạ đến hơn chín giờ tối, Tần Sênh tới mới giải cứu Kaya…
Kaya đi ra ngoài, giơ tay nhéo cánh tay Tần Sênh: “Đều tại anh!”
Tần Sanh thật vô tội: “Là anh cứu em ra ngoài, sao lại trách anh? Anh từ vùng khác chạy về, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn nữa.”
Kaya tức giận, trong lòng lặng lẽ hừ một tiếng, còn không phải vì anh, em mới đến Trung Quốc sao!
Nhưng cô sẽ không nói lời này ra ngoài.
Bất kể người ở nơi nào, bất kể cô học gì, làm gì, đều là cô cam tâm tình nguyện…
Cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh ta.
Không oán không hối.
Tần Sênh lái xe tìm quán ăn, Kaya bỗng nhiên cong môi, cười ấm áp với anh: “Về nhà, em nấu cơm cho anh. Em vừa học một món cay Tứ Xuyên!”
Tần Sênh thích ăn cay, Kaya cố ý đi học.
Tần Sênh ấm áp trong lòng, chuẩn bị quay đầu xe về nhà, đột nhiên nhìn tay nhỏ bé mềm mại của cô, lại đổ ý: “Hay là ăn ở ngoài đi.”
Tay cô ngay cả chén cũng chưa từng rửa, mềm mại đến mức có thể vắt ra nước.
Nấu cơm? Làm thức ăn? Anh khó có thể tưởng tượng, cũng không muốn hành hạ đôi tay nhỏ bé kia của cô.
Tần Sênh tiếp tục tìm quán ăn.
Kaya nhất thời đen mặt.