Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lầu dưới khổi phục làm ăn, âm nhạc lại vang lên, quán bar từ từ náo nhiệt lên.
Lăng Vi vẫn nhìn theo Giang Quân ra cửa bar.
Ngoài cửa bar, Giang Quân và đồng đội nói chuyện sau đó ném chìa khóa cho người nọ, người nọ lái xe rời đi.
Giang Quân quay trở lại bar.
Lăng Vi vẫy tay với anh: “Xong việc rồi hả?”
Giang Quân gật đầu nhanh chân lên lầu, anh thong thả đi tới chỗ cô nói: “Vừa nãy đang sắp hết giờ, bọn họ về đồn, anh không còn chuyện gì nữa.”
Giang Quân nói xong nháy mắt cảm thấy tầm mắt không có ý tốt nhìn anh.
Ánh mắt đầu tiên là Diệp Đình, như lưỡi hái tử thần nhìn anh.
Ánh mắt khác đương nhiên là anh em của Diệp Đình.
Ghế số 16 trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Chỉ thấy bốn người đàn ông ngồi bên cạnh bốn cô gái: Diệp Đình, Giang Quân, Lôi Tuấn, Hàn Yến.
Bốn người đàn ông này khí thế cường đại, anh tuấn đẹp trai, giống như đại minh tinh trong phim thần tượng vậy.
Dưới lầu, các cô gái thét chói tai, điên cuồng lắc eo hy vọng mấy người đàn ông trên lầu chú ý.
Nháy mắt không khí quản bar tăng vọt.
Nhưng mà chỉ những người gần đó mới thấy sắc mặt bốn người đàn ông không vui vẻ sáng sủa gì, bốn người như tứ đại kim cương, ánh mắt hung mãnh, giương cung bạt kiếm.
Bốn cô gái bên cạnh họ chẳng hề chú ý mà hưng trí bừng bừng đoán tarot.
……
“Hoa Đào, em nói về lý giải lá bài này đi.”
Tạp Nhã rút ra một lá bài, để cho Hoa Đào giải, sau đó để Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi lý giải lá bài của mình.
Tạp Nhã lấy một lá bài ngẫu nhiên: “Người ngốc, nhìn hình trên đầu đội vòng nguyệt kế, không có vách núi đen, đầu ngẩng lên, tay phải cầm đóa hoa hồng trắng, tay phải cầm quyền trượng đầy quyền lực, phía trên còn có túi quần áo tượng trưng cho kinh nghiệm.”
Tạp Nhã rút bài để các cô nói ra phân tích của bản thân.
Hoa Đào nghĩ nghĩ nói: “Một người đàn ông đeo bao, muốn nhảy vực. Nhưng mà không muốn nhảy, trong lòng kêu rên: Tôi đến từ đâu, tôi nên đi đâu đây?” Sau đó nói một câu: Xin hỏi đường ở đâu, đường dưới chân á…” người kia kêu lên.
Trên trán Tạp Nhã chảy ba vạch đen: “Cô đang hát khúc Trung Hoa hả?”
“Haha…” Lôi Tuấn cười văng.
Hàn Yến nhìn anh ta cười lớn, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lôi Tuấn, định lực đâu, định lực đâu?
Lôi Tuấn vội vàng che miệng, làm bộ không thấy gì.
Diệp Đình và Giang Quân chẳng có biểu hiện gì, ánh mắt nhìn nhau xoẹt xoẹt.
“Tiểu Hi, cô lý giải thế nào?” Tạp Nhã hỏi Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi nhìn chăm chằm người đàn ông trên lá bài, ấp a ấp úng nói: “Anh ta và ba mẹ cãi nhau, muốn mang theo đồ ăn vặt trốn nhà rời đi….”
“Hahaha…” Lôi Tuấn lại cười văng lên, ôi chao má ơi… cô vợ nhỏ của anh ta ngoại trừ ăn thì chẳng nghĩ được gì khác.