Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dung Cẩm run rẩy nghĩ... tại sao Lăng Vi đứng ở bên cạnh tổng tài Diệp?
Mà tay của tổng tài Diệp, lại ôm ngang hông của Lăng Vi?
Lúc này, Vương quản gia giới thiệu với tất cả mọi người: “Tòa trang viện này, đúng là thuộc sở hữu của tiên sinh nhà tôi. Còn tiểu thư Thải Vi, chính là phu nhân nhà tôi.”
“Cái gì?” Dung Cẩm hoàn toàn ngu người: “ Quản lý Lăng... là vợ của anh... vậy vậy nơi này... nơi này...”
Đây là nhà của Lăng Vi? Ôi chúa ơi!
Dung Cẩm như cảm thấy có một tia sét đánh trúng người——vừa rồi cô ta còn cười nhạo người bạn kia của Lăng Vi là một “Tên nhà quê”...
Dung Cẩm che miệng lại, cô ta đi công tác hơn một tháng, nên cô ta không biết chuyện tổng tài Diệp và Lăng Vi là vợ chồng. Nhân duyên của cô ta ở công ty cực kỳ kém, cô ta cũng lười giao tiếp với những người đó. Cô ta chỉ một lòng quan tâm nên làm thế nào để nắm chặt được Hứa Tử Huân, mà cô ta cũng chỉ biết Lăng Vi là bạn gái trước của Hứa Tử Huân.
Hai ngày trước, cô ta mới trở về nước. Vì vậy, lúc tin tức của Diệp Đình và Lăng Vi huyên náo đến mức nóng nhất, cô ta lại không có mặt ở trong nước, nên cô ta cũng không biết chuyện này.
Trái tim của Dung Cẩm đập loạn nhịp, cô ta vốn cho rằng, tham dự yến hội lần này, là một chuyện rất đáng giá lấy le.
Bây giờ nhìn lại... cô ta chỉ giống như chú hề nhảy nhót lung tung mà thôi...
Cô ta còn ngu ngốc cười nhạo Lăng Vi và bạn của cô...
Diệp Đình nhìn thấy Dung Cẩm, sắc mặt của anh đột nhiên tối sầm xuống, anh dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn về phía quản gia Vương. Quản gia Vương lập tức hỏi: “Cô lên tiếng làm nhục nữ chủ nhân nhà tôi, tiên sinh nhà tôi đã mời cô đi ra ngoài, cô không nghe thấy sao?”
Dung Cẩm ngây người.
Diệp Đình đảo mắt nhìn xung quanh!
Trong nháy mắt, bốn vệ sỹ mặc âu phục đen đi từ trong góc ra.
Bốn người này chợt vây quanh Dung Cẩm. Quản gia Vương nói: “Nữ sĩ, mời cô tự trọng...”
Vệ sỹ mặc âu phục đen, mặt đầy nghiêm túc đưa tay ra, làm động tác mời Dung Cẩm đi ra ngoài.
Dung Cẩm run rẩy kéo lấy Hứa Tử Huân.
Lại nghe thấy Hứa Tử Huân đột nhiên quát khẽ: “Đừng đụng vào tôi ——” Anh ta tức giận hất tay của Dung Cẩm ra.
Hứa Tử Huân chưa bao giờ bị mất thể diện đến vậy: “Còn đứng ở đây làm gì? Cô còn ngại không đủ mất thể diện?” Hứa Tử Huân tức giận đi ngang qua bên cạnh cô ta.
Nhan Mặc Phi nhìn về phía Lăng Vi.
Anh ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, quan sát cô một lần từ trên xuống dưới: “Cô là... người vẽ bức tranh này?”
Trong mắt anh ta có sự hoài nghi, có sự khiếp sợ!
Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, Lăng Vi nhìn về phía anh ta, nhưng không trả lời thẳng.
Nhan Mặc Phi vừa hỏi ra lời, bầu không khí trong phòng hội họa đã chợt nổ tung.
“A —— “
“Sao tác giả của Ngạo thị bầu trời… lại có thể... trẻ đến vậy? Còn là một cô gái nữa chứ?”
“Đúng vậy... nét vẽ kia, ý cảnh kia... Ít nhất phải là người đã có kinh nghiệm trong cuộc sống, mới có thể vẽ ra được tác phẩm thế này?”
Lăng Vi không phản bác lại, mặc dù cô trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm sống của cô, tuyệt đối không ít hơn.
Tiếng chất vấn càng ngày càng lớn: “Là cô ấy vẽ sao? Chắc chắn không phải. Sao một cô gái có thể có nét bút hùng hồn thế này được?” Có một số người, nhìn về phía bức tranh, rồi lại nhìn về phía Lăng Vi.
Những người đứng cách khá xa đó không nhận biết Lăng Vi, không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, vì vậy bọn họ cũng không biết cô là vợ của Diệp Đình, chỉ thấy cô đứng ở bên cạnh Diệp tiên sinh. Có thể là do bọn họ quen biết nhau, nếu không, cũng sẽ không vẽ ở trên vách tường nhà của Diệp tiên sinh.