Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đó có một họa sỹ trung nên tên là Lý Hội Thông, gãi gãi đầu, nói: “Đúng là sự ngạc nhiên lớn, Nhan Mặc Thông đã là người trẻ tuổi tài cao rồi, không ngờ rắng tiểu thư Thải Vi, lại còn trẻ hơn so với Nhan tiên sinh...”
Có người kinh ngạc về tuổi tác của Lăng Vi, đồng thời cũng có người bán tín bán nghi, rốt cuộc có phải bức tranh này có phải là do cô vẽ hay không.
Dù sao, cái tên… Thải Vi này...
Đến bây giờ... Cũng không có danh tiếng gì...
Diệp Lương Sơn vuốt râu lắc đầu, cố tình đâm chọt nói: “Có chứng cứ gì có thể chứng minh, bức tranh này là do Lăng tiểu thư vẽ không? Chúng ta vẽ xong một bức họa, sẽ in con dấu lên đó, mà bức tranh "Ngạo thị bầu trời" này lại không có con dấu, vậy sao có thể chứng minh được là cô ấy vẽ?”
“Đúng vậy! Tôi cũng không tin lắm...”
Lăng Vi dửng dưng đứng đó, như không nghe được tiếng chất vấn đang vang lên bốn phía xung quanh.
Đột nhiên có một người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi: “ Tiểu thư Thải Vi—— xin hỏi, cô ta tác giả… của quyển manga 《 Người xâm nhập 》kia sao?”
Lăng Vi nhìn về phía đối phương, người đang nói chuyện... Là Lý Thiên Mặc...
Thiên ma đến đây từ lúc nào? Cô lại không chú ý tới.
Lăng Vi khẽ gật đầu: “《 Người xâm nhập 》 là tác phẩm của tôi.”
“A ——” Lý Thiên Mặc chợt kêu lên, đôi mắt của anh ta sáng lên: “Vậy thì đúng rồi! Cách vẽ con chim ưng này hoàn toàn giống với phong cách vẽ của ‘Người xâm nhập’!”
Sau đó, anh ta hăng như đánh tiết gà nhìn về phía mọi người, trịnh trọng vỗ ngực nói: “Tôi có thể dùng nhân cách của mình ra để bảo đảm, bức tranh này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là tác phẩm của tiểu thư Thải Vi!”
Nói xong, anh ta còn như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lại sáng lên: “Hôm nay tôi vừa vặn mang đến một bộ, đây —— “
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một quyển manga từ trong ngực.
Anh ta hất cằm, mặt đầy kiêu ngạo giơ quyển manga trong tay lên, quét mắt nhìn mọi người: “Ai nghi ngờ?”
Trong phòng khách chợt an tĩnh lại.
Diệp Lương Sơn lớn tiếng nói: “Tôi nghi ngờ!”
“Được, cho ông xem trước.” Lý Thiên Mặc đưa quyển sách cho ông ta.
Diệp lão gia cẩn thận xem từng chi tiết.
“Như thế nào? Như thế nào? Phong cách vẽ có giống nhau không?” Không ít người xung quanh đều lại gần.
Ánh mắt của Diệp lão gia càng ngày càng sáng lên: “ Phong cách vẽ của tiểu thư Thải Vi khá là đặc biệt!”
“Đúng vậy... Tính khả dụng rất cao...” Người đàn ông trung niên kia gãi đầu nói: “ Phong cách chim ưng trong quyển truyện này đúng là cực kỳ giống với trong bức họa.”
“Cho tôi xem với —— cho tôi xem với —— “
Quyển manga của Lăng Vi, chợt được truyền cho hết người này đến người khác...
Diệp lão gia chăm chăm nhìn quyển manga được truyền qua tay hết người này đến người khác, vừa rồi ông ta mới chỉ nhìn lướt qua mấy trang, ông còn chưa xem đã đâu...
“Tôi còn chưa xem xong đâu!” Sau khi Diệp lão gia thốt ra lời này, ông ta chợt cảm thấy có điểm không đúng, ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng kinh hãi!
Vừa rồi ông ta đã nói gì vậy?
Diệp lão gia cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ông ta bao nhiêu tuổi rồi, còn cướp xem manga với đám người trẻ tuổi? Nếu để cho người ta nghe được, ông ta còn không phải bị cười đến rụng răng...
Cũng may là đám người xung quanh đã loạn thành một nồi cháo, không ai nghe được lời ông ta vừa mới nói.
Diệp lão gia híp mắt lại, cô gái này rất có thực lực...
Ha ha... Chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.
Diệp lão gia nhìn về phía Lăng Vi, Diệp Đình đang đứng ở bên cạnh cô, dùng tư thế giống như gà mẹ bảo vệ gà con ở bên cạnh cô.
Ánh mắt của Diệp lão gia trầm xuống.
Đám con cháu trong nhà ông, ai cũng đều có cái tính bao che này... Đúng là không chữa được!
Này? Đúng rồi... Quyển manga kia tên là gì ấy nhỉ? ‘Người xâm nhập’? Có vẻ như nó khá thú vị? Trở về, ông phải bảo người mua hộ một bộ mới được, phải nghiên cứu xem thế nào.
Lúc này Lăng Vi, còn không biết quan hệ giữa Diệp lão gia và Diệp Đình...
Nếu cô biết... ông lão này chính là ông ngoại của Diệp Đình...
Cô chắc chắn sẽ cố gắng hết sức ngăn cản Diệp lão gia xem quyển manga này!
Bởi vì... Bởi vì... Phong cách vẽ quyển《Người xâm nhập》này... Thật sự có hơi “bẩn”!