Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người phụ nữ này, giỏi đến vậy sao? Tác giả hung hăng giẫm anh Mặc Phi ở lòng bàn chân, lại là một cô gái?
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Linh Tê quan sát Lăng Vi từ trên xuống dưới. Cô ta còn tưởng rằng, tác giả của tác phẩm này là một ông lão...
Lăng Vi lãnh đạm nói: “Tầm tầm tuổi cô.”
Hàn Linh Tê trợn mắt: “Cô có ý gì? Cô đang lấy le đấy hả? Cô cảm thấy lần này mình đoạt được "Ngôi sao vinh dự " là có thể độc bộ thiên hạ, đúng không? Cô đang châm chọc tôi, học hội họa được mười mấy năm, còn không làm nên trò trống gì, có phải không?”
Lăng Vi lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Tôi có nói qua như vậy sao?”
Có phải người phụ nữ này nhỏ mọn quá hay không?
Lăng Vi tức giận nhìn cô ta: “Hàn tiểu thư, nếu cô không viết tiểu thuyết, thì đúng là làm lu mờ tài năng của cô. Trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy... thứ lỗi cho tôi không theo kịp được tiết tấu của cô.”
Hàn Linh Tê nghiến răng nghiến lợi, còn không chờ cô ta đáp lại. Đột nhiên có người đẩy Hàn Linh Tê ra: “Phiền cô nhường đường —— “
Hàn linh tê đột nhiên bị đụng lảo đảo một cái.
“Tiểu Vi ——” Tay của Lăng Vi chợt bị ai đó nắm lấy: “Tiểu Vi —— tranh này là do em vẽ?”
Hứa Tử Huân như phát điên lên, đôi mắt anh ta mở lớn giống như chiếc chuông đồng lớn!
Anh ta kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên: “Tiểu Vi! Bức tranh này là do em vẽ?”
Anh ta đưa hai tay nắm lấy bả vai của Lăng Vi, dùng sức lắc lắc: “Trời ơi! Trời ơi! Tiểu Vi —— em đúng là sự kiêu ngạo của anh! Anh đã nói gì ấy nhỉ? Anh đã nói rồi, em rất có thiên phú về hội họa! Còn nhớ mùa hè năm ấy, anh và em cùng tham gia hoạt động báo chí do nhà trường tổ chức. Lúc đó, anh đã nói là tương lai em chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng! Em xem, đúng là đã bị anh đoán đúng rồi! Tiểu Vi —— “
Lăng Vi bị dáng vẻ của anh ta hù dọa, Hứa Tử Huân đỏ bừng mặt, miệng mở lớn, giống như là muốn ăn thịt người!
“Buông tay ra!” Diệp Đình đột nhiên đưa tay đẩy tay của Hứa Tử Huân ra, anh lạnh mắt nhìn Hứa Tử Huân.
Hứa Tử Huân chợt phục hồi lại tinh thần, anh ta vừa làm gì thế này? Bị thu hút???... Hứa Tử Huân như bị chận cả một miệng lông ngỗng, ngay cả nửa chữ cũng không nói được.
Gương mặt của anh ta đỏ bừng lên. Vừa rồi anh ta đã quá kích động, lại quên hết tất cả... Quên mất tiểu Vi và anh ta đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.
Bây giờ... cô đã là vợ của Diệp Đình, hai người bọn họ yêu nhau sâu đậm, trong mắt của cả hai đều không thể chứa nổi thêm nửa hạt cát nào cả.
Đột nhiên —— ánh mắt của Hứa Tử Huân đông cứng lại! Không đúng —— hình như anh ta đã bỏ sót chuyện gì đó?
Diệp Đình? Bức tranh được trưng bày trong buổi triển lãm của Tiểu Vi... là vẽ ở trên tường... mà nơi này là nhà của Diệp Đình?
Hứa Tử Huân kinh ngạc nhìn Diệp Đình, hơi không xác định đất hỏi: “Buổi triển lãm này... là do anh tổ chức?”
Chủ nhân của tòa trang viện này mang họ Diệp... Mà Diệp Đình lại xuất hiện ở trong phòng khách... Còn có nhiều người cung kính chào hỏi với Diệp Đình...
Tất cả... đều đã rõ ràng. Vậy mà bây giờ anh ta mới nhận ra...
Hứa Tử Huân cắn chặt răng, chỉ hy vọng câu trả lời của Diệp Đình là một chữ “Không”!
Nhưng, Diệp Đình chỉ nhìn lướt qua anh ta, rồi dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sớm biết là Diệp Đình tổ chức, anh ta nhất định nhất định sẽ không tới tham dự!
Lúc này, quản gia Vương bước lên trước, khiêm tốn nói: “Đúng như lời của cậu. Buổi triển lãm hội họa lần này, được chính tiên sinh nhà tôi tổ chức.”
Hứa Tử Huân bị đả kích rất lớn... Vừa rồi anh ta còn khen ngợi phong cách thiết kế của nơi này rất đặc biệt, còn khen ngợi buổi triển lãm lần này được tổ chức rất thành công ——
Nơi này lại là nhà của Diệp Đình... Diệp Đình đã giết chết anh ta đến ngay cả một mảnh xương vụn cũng không còn dư lại chỉ trong giây lát!
Cảm giác thất bại này, giống như xoắn chặt lấy trái tim anh ta.
Nếu trước kia anh ta còn ảo tưởng một phần vạn hi vọng xa vời với Lăng Vi, thì bây giờ ngay cả một tia hi vọng này cũng đã tiêu tan theo mây khói.
Hứa Tử Huân xoay người muốn đi, anh ta cảm thấy nếu còn đứng ở trong nhà Diệp Đình nhiều thêm một giây nào nữa, anh ta cũng sẽ bị nghẹt thở mà chết mất...
Dung Cẩm giật cả mình.
Cô ta nghe thấy lời của Hứa Tử Huân, trợn to hai mắt, kinh ngạc che miệng...
Lắp ba lắp bắp nói: “Tổng tổng tổng tài... Tòa trang viện này... Là của anh?” Khó trách vừa rồi tổng tài muốn mời cô ta đi ra ngoài...
Mà bây giờ cô ta còn ở nơi này, trời ơi, trái tim của Dung Cẩm run lên cậm cập.
Run run rẩy rẩy nói: “Tổng tài... Không ngờ rằng anh sẽ tổ chức buổi triển lãm hội họa ở tong nhà, vừa rồi… tôi tôi tôi tô… không biết đây là nhà của anh...”