Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà bên kia, vị thảm tử kia liền bấm số của Diệp Đình: “Lão đại, tự liệu đã chuyển cho chị dâu, theo anh nói không thu tiền.”
“Ừ, tiếp tục điều tra, sau này cô ấy muốn mua tin tình báo gì đều bán cho cô ấy để tránh cho cô ấys uy nghĩ nhiều, có tình huống gì đặc biệt thì báo cáo với tôi trước.”
“Vâng.”
Diệp Đình tắt máy, không mở clip của Jennifer ra cũng biết là gì, anh lại càng chán ghét.
…..
Buổi tối, Lăng Vi hứng thú xuất hiện ngoài cửa văn phòng của Diệp Đình.
Diệp Đình đang phê duyệt văn kiện, thấy cô đáng nhìn anh, lồng ngực anh nóng lên, ngoắc tay với cô: “Sao lại không vào?”
Lăng Vi mím môi cười, đi vào, khóa chặt cửa, thần bí nói: “Có tin tức tốt… tội phạm giết người không phải là anh trai em.”
Diệp Đình nhíu mày làm bộ chấn kinh mỉm cười: “Em đi điều tra chuyện này?”
“Ừ.” Lăng Vi hất cằm đắc ý.
Diệp Đình nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô rất muốn cười, thật ra anh đã biết chuyện đó… chính là anh để người ta đi điều tra.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy cô cười như vậy thật đúng là đáng yêu, thật muốn ôm một cái.
“Anh còn làm bao lâu nữa?” Lăng Vi đi tới bên cạnh anh.
Diệp Đình đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Sắp xong rồi.” anh phê duyệt văn kiện, Lăng Vi ôm cổ anh nhìn anh, anh chăm chú làm việc, không hề suy nghĩ đến chuyện khác mà rất chăm chú làm, ừ… đều nói đàn bà đẹp nhất… thật ra… đàn ông mới đúng là hấp dẫn nhất…
Bộ dạng anh làm việc quá quyến rũ rồi…
Nhìn nhìn, Lăng Vi lại bị mê mẩn.
Tuy Diệp Đình chuyên tâm phê văn kiện nhưng mà ánh mắt si mê cua rcoo như ngọn lửa thiêu đốt mặt anh vậy.
Sao anh lại không cảm nhận được chứ.
Diệp Đình không nhìn cô mà điều chỉnh góc mặt đẹp trai của mình cho cô hưởng thụ tình yêu say đắm.
Anh chưa bao giờ cảm thấy… bị một người phụ nữ nhìn chằm chằm mà trong lòng dâng lên… cảm giác ngọt ngào.
Vị ngọt chảy dọc toàn thần.
Ngay cả không khí hít vào cũng đều thấy ngọt.
Cảm giác này…
Thật là…
Chưa bao giờ ngọt ngào như vậy.
Lăng Vi cứ thế nhìn anh mãi đến khi anh phê xong một phần văn kiện cuối cùng.
Anh khép văn kiện lại, lồng ngực nóng lên, lúc anh nhìn cô, ánh mắt cô… si mê như hoa tình độc.
Gương mặt cô dưới ánh đèn sáng như châu như ngọc, như phủ lên một tầng ánh sáng.
Đôi mắt như giọt nước lưu chuyển, nhẹ nhàng xao động như sóng nước.
Đột nhiên Diệp Đình cười nhẹ: “Nhìn đến mê muội rồi sao?”
“Hả?” Lăng Vi hoàn hồn.. cô mới phát hiện ra cô nhìn anh thật lâu… nhìn đồng hồ treo tường mới cảm thấy giật mình cô nhìn anh đến 30ph?
Trời ạ… thật là xáu hổ… Lăng Vi che mặt, cảm thấy mặt mình thật nóng.
Diệp Đình nhéo mũi cô: “Đi ăn trước, cho em ăn no em lại cho đút cho anh.”
Lăng Vi hiểu ý của anh, vừa nãy còn cảm thấy anh đẹp trai… huhu hiện tại cảm thấy… ngoại trừ đẹp trai còn xấu tính.
Lăng Vi hỏi anh: “Anh đã bao giờ thấy người già lái xe chưa?”
“Gìa lái xe thì sao, em nói nghe xem.”
Lăng Vi cười nói: “Thu danh sơn ngược lên nhân hiếm, thường có xa thần mạnh đấu cao thấp, hiện tại ngoài đường đầy xe cũ nhưng chẳng thấy người lái xe già năm đó ở đâu.”