Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phụt... khụ... khụ...” Bình tĩnh như Diệp Đình cũng không nhịn được phun ra.
Anh nhéo má cô: “Học được ở đâu ra mấy thứ vớ vẩn này hả?”
Lăng Vi nhếch môi cười: “Ông xã em hư hỏng như vậy, em không cần phải ngây thơ, trong sáng làm gì.”
Diệp Đình hôn cô một cái sau đó kéo cô đi ăn cơm.
Ăn tối xong, bọn họ không gấp gáp về nhà ngay mà kéo nhau tới công viên tản bộ.
Các đôi trai gái ở công viên cực kì nhiều, hai người bọn họ nắm tay nhau, vai dựa vai. Bọn họ quen nhau lâu như thế nhưng chưa bao giờ nắm tay nhau từ từ đi bộ trong công viên.
Đột nhiên Lăng Vi cảm thấy... cô thật sự kết hôn rồi...
Thật sự gả cho người ta rồi.
Trước kia, cảm giác này không được mạnh liệt rõ ràng.
Nhưng hôm nay thì đúng, chính là buổi tối này, đột nhiên cô có cảm giác mãnh liệt bọn họ giống như đôi vợ chồng hoạn nạn giúp đỡ nhau, nắm tay nhau đi trên đường, người kia chính là người cô muốn nắm tay nhau, thương yêu cả đời.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô...
Buổi tối gió lạnh, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô hỏi: “Có lạnh không?”
Lăng Vi xoa mũi: “Anh ôm em, em sẽ không thấy lạnh nữa.”
Diệp Đình cười cười.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, rất sâu rất sáng.
Như ngôi sao trên trời bị hái xuống hòa vào mắt anh.
Lăng Vi ngất ngây trong đôi mắt của anh: “Phía trước có bán khăn lụa, đi mua một cái đi.” Lăng Vi chỉ về phía trước, hai người cùng nhau đi qua.
Diệp Đình chọn cho cô một chiếc khăn lụa màu hồng, Lăng Vi ghét bỏ: “Màu này quá trẻ, không hợp với em, em không cần.”
Cô gái bán khăn lụa hâm mộ nhìn cô, chân thành nói: “Chị, màu này rất hợp với chị đấy. Chị xinh đẹp như vậy, đeo khăn màu hồng là đẹp nhất. Chị nhìn em đen chưa này... nếu em có thể trắng như chị, đẹp như chị, em cũng muốn đeo khăn màu hồng.”
Cô vẫn muốn mua chiếc màu lam trong tay mình.
Lăng Vi nhìn cô gái một cái, thật ra cô gái này không đen, chỉ là gió thổi cộng thâm ngày ngày bán hàng ở bên ngoài.
Cô gái kia cười nói: “Chị đeo chiếc màu hồng nhất định sẽ rất đẹp, chị phải tin tưởng vào ánh mắt của chồng mình.”
Lúc này đột nhiên Diệp Đình nhìn cô ta.
Lăng Vi đang muốn quàng khăn lên cổ thử thì đột nhiên... Diệp Đình ôm cô ngã sang bên cạnh, hai người ngã xuống đất, hai người lăn mấy vòng dưới mặt đất.
Bùm, bùm, bùm... bên tai vang lên tiếng súng, Lăng Vi nghe thấy mùi thuốc súng trong không khí.
“Đi nhanh.” Diệp Đình kéo cô lên, một chân đá bàn gỗ bên cạnh lên.
Phập... tiếng viên đạn ghim vào bàn gỗ.
“Áaa.... giết người.” Người tản bộ trong công viên chạy khắp nơi, buổi tối trời lạnh, người đi bộ không nhiều, nháy mắt mọi người chạy sạch sẽ.
“Chạy nhanh, có giết người.”
Bùm bùm... tiếng súng như bùa đòi mạng vang lên bên tai.
Cả đầu Lăng Vi tê dại nhưng cô không hề hoảng sợ, trấn định nhìn xung quanh, cô nhìn thấy... thì ra người nổ súng bọn họ... lại là cô gái bán khăn lụa?
Vừa nãy cô còn cảm thấy cô gái kia rất đáng thương, trời lạnh như vậy còn phải bàn hàng kiếm kế sinh nhai, lại không nghĩ tới... cô ta là sát thủ sao?
Còn may Diệp Đình cảnh giác.
Nhưng mà sao Diệp Đình phát hiện được cô gái kia có vấn đề?
Lăng Vi vừa chạy theo Diệp Đình, trong đầu lật tung trời.
Đột nhiên xung quanh nhảy ra mấy chục người áo đen cao to.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, trái tim vọt ra khỏi cổ họng.
Sau đó đám người kia bảo vệ Diệp Đình: “Tiên sinh, nhìn tác phong làm việc của đối phương, là người của Hoắc Ân lão quỷ.”
Diệp Đình ôm chặt Lăng Vi, cảnh giác nhìn xung quanh: “Bắt cô ta lại, tìm ra chỗ ẩn nấp của Hoắc Ân.”
“Vâng, thưa tiên sinh. Ngài và phu nhân rời khỏi chỗ này trước đi, chỗ này giao cho chúng tôi.”
“Két...” một chiếc xe thể thao dừng trước mặt Diệp Đình, Diệp Đình kéo Lăng Vi lên xe.
Xe nhanh chóng rời đi.