Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gì mà “Nhà dột mắc mưa cả đêm, thuyền trễ lại gặp gió lớn…”
Bị chị dâu và Hạ Tiểu Hi nhìn thấy cũng được đi, lại bị Vinh Tứ bắt gặp.
Quan trọng là… Vinh Tứ đối với Hạ Tiểu Hi… còn có ý nghĩ không an phận. Lôi Tuấn thật buồn bực.
Cảm giác này, nói thế nào đây. Giống như hai công ty lớn cạnh tranh một hạng mục. Một công ty lớn mạnh, rộng rãi, xa hoa, bậc thượng cấp, một công ty dế nhũi, pha trò, tầm thường…
Lôi Tuấn tức muốn chết, lại bị Tứ ca nhìn thấy bộ dáng này của anh ta. Đây không phải là cộng điểm cho tình địch sao? Một Giang Tử Thành vống đã đủ tệ, lại còn thêm một Vinh Phỉ!
Mất thể diện vứt xuống Đại Tây Dương rồi.
Lôi Tuấn trong nháy mắt cảm thấy da mặt mình có thể dắt lừa thuê năm vòng…
Diệp Đình và Vinh Tứ vào cùng. Anh tới tìm Lăng Vi, không nghĩ tới vừa xảy ra náo nhiệt. Anh hất cằm, cho người đưa Giang Tử Thành đến bệnh viện. Nháo thế nào đi nữa, người đánh cũng phải chịu trách nhiệm.
Vinh Phỉ đi tới, nhìn thấy Hạ Tiểu Hi liền bật cười.
Anh ta nói với Lôi Tuấn: “Aiya! Tôi nói… Tiểu Tuấn à, cậu đây là vì nụ cười của mỹ nữ mà hi sinh à.”
Anh biết, anh ta tuyệt đối không phải chọc cười Hạ Tiểu Hi, anh ta cố ý nói vậy, quả nhiên, Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn Lôi Tuấn.
Vinh Phỉ cảm thấy thật buồn cười. Anh ta và Tiểu Tuấn đánh cược, đã nói hai người phải cạnh tranh thực lực, xem ra… bây giờ đối thủ không chiến mà lui à?
Trang phục này của Tiểu Tuấn không có nữ sinh nào có thể rung động đúng không?
Nhìn lại nhìn, hủy hết tam quan* người ta. Gương mặt anh tuấn đẹp trai bị vẽ xinh đẹp mê người, còn rất có mị lực… Nếu không biết Tiểu Tuấn là nam, anh ta cũng sẽ nhìn lâu thêm. Phốc —— Vinh Tứ đột nhiên bật cười, cạnh yết hầu còn có lớp da gì? Vinh Phỉ đi tới bên cạnh Lôi Tuấn, ngón tay dài nâng cằm Lôi Tuấn: “Ai u, dáng vẻ này… thật làm người ta đau lòng.”
Lôi Tuấn đánh tay anh ta, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt đỏ bừng.
“Cút ——” Vừa rồi, Hạ Tiểu Hi đã lấy máy đổi giọng của anh ta, bây giờ anh ta nói giọng đàn ông. Phối hợp với trang phục này, thật…
Người trong nhà hàng cười như điên, phục vụ, ôn chủ, đầu bếp đều chạy ra xem náo nhiệt. Khách tới ăn, ăn xong cũng không đi, ở lại xem kịch vui: “Những người này là ai?” “Không biết… sao người này lại đẹp trai hơn kia kia? Không phải công ty điện ảnh gì tới quay phim chứ?” “Đúng, những người này đều đẹp trai như vậy, bảo người khác sống sao đây?” “Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Có triển vọng thì phát triển! Nguyên tắc của tôi là nhan sắc là công chính! Ai đẹp trai, tôi hướng tới người đó.”
Vinh Phỉ cười như không cười nhìn Lôi Tuấn, ánh mắt có thâm ý khác, ý vị thâm trường, tràn đầy chế nhạo và đắc ý!
Anh ta đột nhiên nhìn sang Hạ Tiểu Hi: “Nha đầu, chưa từng xem hóa trang nhân vật trong kịch phải không? Anh em dám chơi không?” Nói xong, nhìn Lôi Tuấn cười lớn.
Sao Lôi Tuấn tức giận như vậy?