Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xoay người muốn đi. Vinh Phỉ sỉ nhục anh ta thế nào đi nữa, anh ta cũng không động thủ, hai người là anh em, lúc này Vinh Phỉ chỉ đùa vui, Lôi Tuấn giận anh ta, nhưng không làm gì anh ta.
Lôi Tuấn muốn đi lại bị Hạ Tiểu Hi kéo lại.
Anh ta quay đầu nhìn cô ta, thấy đôi mắt màu tím nho của cô ta nhìn anh ta chằm chằm, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, nhưng ánh mắt kiên định, giống như ôm bất bình. Lôi Tuân nhìn cô ta, không biết cô ta kéo anh ta là muốn làm gì? Cũng muốn sỉ nhục anh ta sao?
Lôi Tuấn cau mày, Hạ Tiểu Hi bỗng đưa tay lột tóc giả màu nâu của anh ta ra, cô ta nhón chân kề sát anh ta… đội lại tóc giả cho anh ta… còn sửa lại…
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Hạ Tiểu Hi cũng ngây ngẩn! Chính cô ta cũng không biết tại sao mình làm vậy.
Chẳng qua… vừa rồi… Vinh Phỉ cười nhạo Lôi Tuấn, cũng không biết tại sao trong lòng cô ta không thoải mái, thậm chí rất khó chịu, đau lòng cho Lôi Tuấn… Giống như chính cô ta bị giễu cợt.
Cô ta luôn là cô gái hiền lành, quan tâm, lương thiện, không nhìn nổi người khác bị khi dễ.
Vừa rồi cô ta thấy Lôi Tuấn tịch mịch xoay người muốn đi, cô ta vô hình khó chịu. Cô ta không nhìn nổi người khác có biểu tình này.
Mọi người đều nhìn cô ta, mặt Hạ Tiểu Hi đỏ như táo, cô ta bối rối nhếch mép miễng cưỡng cười nói: “Hóa trang thành chị gái xinh đẹp vẫn đẹp như vậy.”
Cô ta nghiêng đầu, nháy nháy mắt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Tính cách thương xót người khác như vậy, thật khiến người khác muốn ôm hôn.
Cằm Vinh Phỉ thiếu chút nữa rớt xuống đất…
Trời ạ, hai người này. Lôi Tuấn thành như vậy còn có thể làm rung động tâm hồn thiếu nữ?
Hạ Tiểu Hi cũng vậy, đầu đứa nhỏ này là hạt dưa… Rốt cuộc có bình thường không? Hình như Vinh Phỉ thấy hai người ngoài hành tinh tới địa cầu du lịch…
Vinh Phỉ muốn tát miệng mình, có phải tối qua anh ta uống nhiều không, bây giờ còn chưa tỉnh rượu à?
Anh ta nhìn Lôi Tuấn: “Ai nha… Cậu dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào cái yên. Tiểu Tuấn thành mỹ nữ rồi? Dáng vẻ này thật dụ người nha…”
Lăng Vi buồn cười, Lôi Tuấn không có lông mi dày, không có dáng vẻ hung ác, cả người thanh thuần đi không ít…
Cô lại nhìn Hạ Tiểu Hi, chợt biết chút gì…
Tại sao Tiểu Hi phải giúp Lôi Tuấn? Có phải cậu ấy có chút thiện cảm với Lôi Tuấn không? Nếu không, tình cảnh bây giờ của Lôi Tuấn… còn đánh bạn cậu ấy, phải bực bội mới đúng, sao còn giúp anh ta?
Chẳng lẽ, chính Tiểu Hi cũng không biết mình đối với Lôi Tuấn…?
Nghĩ tới đây, đột nhiên thấy Hoa Thiếu Kiền đứng lên, anh ta trợn mắt nhìn Diệp Đình: “Diệp Đình! Hai người này là anh sắp xếp?” Anh ta chỉ Lôi Tuấn, lại chỉ Lôi Đình. Anh ta đã rõ, người đàn ông vừa vào cùng Diệp Đình và người giả gái tên Tiểu Tuấn đã nói rõ.
Hoa Thiếu Kiền giận muốn điên: “Dạo này đột nhiên có mấy phụ nữ tiếp cận tôi, có phải đều là anh sắp xếp không? Diệp Đình, anh quá nhàm chán!”
Lăng Vi đang nhàn nhã thưởng thức trà đột nhiên ngước mắt nhìn Diệp Đình.
Sắc mặt Diệp Đình thản nhiên, nhìn Hoa Thiếu Kiền, hừ một tiếng: “Đó là tôi tốt với anh, thấy anh độc thân gần 30 năm, quả thực đáng thương.”
“Phốc ——” Có người bật cười, sao lời này giống như: Anh em, cậu độc thân 30 năm, thương tay phải của cậu, anh đây tìm phụ nữ cho cậu phát tiết, đỡ kìm nén.
Mọi người tự giác phiên dịch thành các phiên bản không có tiết tháo…
Nhà hàng trong nháy mắt muốn nổ.
Hoa Thiếu Kiền giận đến mức mặt xanh mét, nhìn Lăng Vi: “Người như vậy, em nguyện ý ở bên anh ta? Hành động tiểu nhân!”
Lăng Vi không lên tiếng. Hoa Thiếu Kiền thất vọng: “Tiểu Vi, em không nên như vậy.”
Lăng Vi không vui, đặt ly trà xuống, hỏi anh: “Vậy tôi nên thế nào?”