Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật ra thì, anh ta cũng không hề muốn biết. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, những người này đột nhiên muốn tới gần anh, rốt cuộc là có mục đích gì? Trong đó còn có một người giả gái nữa!
Hoa Thiếu Kiền thật sự giận điên người. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng còn lâu mới đến mức thích đàn ông!
“Chúng tôi là người tốt mà, là người thích anh. Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm thương tổn đến anh, nếu như muốn hại anh, thì đã sớm động thủ rồi, liệu còn chờ đến bây giờ sao?” Lôi Đình qua quýt rút luôn bộ tóc giả ra, kết quả còn rút sai hướng, mái tóc dài che phủ trước mặt, nhìn giống hệt như ma nữ…
Hoa Thiếu Kiền tức giận, đột nhiên đứng phắt dậy, anh ta muốn rời đi, thế nhưng Giang Tử Thành không ai thèm quan tâm vẫn còn đang nằm chắn trên mặt đất, bên kia thì là Lôi Đình đứng, anh ta cũng không thể nào nhảy qua người Giang Tử Thành được đúng không?
Hoa Thiếu Kiền lại ngồi về vị trí.
Lăng Vi xem hết cả màn huyên náo, tranh thủ thời gian đưa người ta đi bệnh biên, bất kể thế nào đi chăng nữa, người ta cũng từ xa tới, đặc biệt đến đây để gặp Tiểu Hi. Người ta làm việc chững chạc, đối xử với mọi người đầy tao nhã lễ phép, cũng không có ý định gì với Tiểu Hi… Mở ngoặc, trước mắt cứ thế đã, sau này thế nào nói sau, đóng ngoặc.
Lôi Tuấn ghét bỏm không muốn chạm đến gã đàn ông kia, liền gọi điện thoại cho 120.
Từ đầu Hạ Tiểu Hi vẫn luôn chau mày, cũng không biết là chỉ số thông minh của cô đột nhiên tăng lên, hai là bệnh trung nhị lại phát, cô đột nhiên nâng tay lên… chỉ vào Lôi Tuấn.
Người xung quanh cũng hít sâu một hơi, cho rằng cô đang muốn tát bay ‘người phụ nữ’ kia.
Kết quả…
Lăng Vi thấy Hạ Tiểu Hi… giơ tay lên chỉ thẳng vào cằm Lôi Tuấn, sau đó… tay cô lùi xuống dưới, chuyển xuống chạm vào cổ Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn chỉ cảm thấy cổ mình… giống như có dòng điện cao tê tê đang bào mòn.
Đôi tay cô nhỏ bé, mềm mềm, âm ấm.
Vẫn còn chưa kịp cảm nhận cẩn thận.
Đột nhiên, da cổ anh bị kéo ra cảm thấy đau nhói, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh, bàn tay nhỏ dùng sức, tránh thoát được… cô thấy một lớp da giả… Hạ Tiểu Hi lại ngẩng đầu, chỉ thấy yết hầy ở cổ họng của anh chuyển động lên xuống.
“Roẹt ——” Cô vươn tay giật mái tóc gải của anh xuống.
“Roẹt ——“ Lại tháo xuống đôi mi giả.
Mặc dù anh hóa trang rất đẹp, thế nhưng sau khi tháo tóc giả và hai hàng mi xuống, khí chất đàn ông ngay lập tức liền đập vào trong mắt. “Lôi Tuấn?!” Hạ Tiểu Hi tức giận rống to một tiếng.
Lôi Tuấn thấy cô nghiến răng nghiến lợi, giống như đang muốn cắn người, vội vàng xua tay, nói: “Hiểu lầm…”
“Hiểu lầm cái đầu anh ấy? Anh dựa vào cái gì mà dám đánh bạn tôi? Người ta đi hàng ngàn kilomet từ Giang Nam đến, lại bị đánh vô cớ, có phải là đầu anh nhúng trong bồn xí rồi không hả —— thật đúng là quá đáng?!”
Lôi Tuấn không có lời gì để nói, lúc này mà lôi ra gốc gác của gã đàn ông kia, thì quả thực chứng tỏ mình quá không có phẩm cách.
“Thật xin lỗi, tôi đưa anh ta đi bệnh viện, tiền thuốc men tôi trả.” Lôi Tuấn vươn tay muốn kéo Giang Tử Thành đứng lên, Hạ Tiểu Hi lại đẩy anh ra: “Tránh ra! Anh định đánh người rồi cứ thế là xong hả? Chờ anh ấy tỉnh, lại tính sổ với anh sau!”
Lôi Tuấn chưa từng thấy Hạ Tiểu Hi hung dữ như thế bao giờ, vẫn luôn cho rằng cô là một con cừu nhỏ, không nghĩ đến lại là một cô ngựa hoang không biết xấu hổ, đẩy anh ư? Lại còn uy hiếp anh?
Lăng Vi vẫn ngồi nguyên tại vị trí uống trà, không tham dự vào.
Trong phòng ăn loạn hết cả lên giống như một ngàn con ong mật đồng thời ào ra khỏi tổ: “Hóa ra người này thật đúng là đàn ông…” “Tôi đã nói rồi, anh ta là nam, vậy là mọi người còn không tin tôi. Bản cô nương đã duyệt qua vô số người, tuyệt đối không thể sai được. Chờ đã, tôi muốn số điện thoại.”
Cô gái kia đi tới, lại bị ánh mắt sắc như đao của Lôi Tuấn trừng khiến cho lùi lại.
“Tiểu Tuấn, em đang làm gì vậy?” Lôi Tuấn quay đầu, nhìn thấy Vinh Phỉ…