Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ai dô, trời của tôi, người trong phòng ăn dường như cũng bùng nổ luôn vậy.
“Ai dô dô, rốt cuộc người này là nam hay nữ thế hả?” “Phụ nữ mà có thể ngực phẳng đến thế, đáng nhẽ phải tự ti chứ?” “Cũng có thể, vóc dáng cao như vậy, nhất định là Thái Bình công chúa, là sân bay ha ha ha.”
“Cũng chưa chắc mà, tôi thấy giống như một anh chàng ẻo lả ấy? Trông không được anh khí như tôi đúng không?”
Một cô gái nhỏ, cắn răng, giậm giậm chân trên đất: “Đây nhất định là một anh chàng thụ! Anh ta là thức ăn của tôi a a a, các chị em, lui về sau, lui về sau, cấm ai được động vào!”
Lăng Vi che mặt, những người này…
Tất cả đều đứng xem náo nhiệt, không ngại mọi chuyện nháo lớn.
Lôi Tuấn ra đại chiêu, thật quá đáng sợ —— bầu không khí trong phòng ăn đúng là loạn hết cả lên, ai ai cũng hò hét.
Càng buồn cười hơn, Lôi Tuấn của bi kịch vẫn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra…
Anh giơ tay lên xoa xoa ngực, sao cứ có cảm giác ran rát, thật giống như buổi sáng wax lông chân vậy… đau đau, cả vùng ngực giống như bị dao xượt qua?
Hạ Tiểu Hi nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay mình, hai mắt mở to, thiếu chút nữa ngất luôn…
“Á——” quăng quăng quăng, muốn vứt văng thứ đồ đó đi, thế nhưng vật kia lại dinh dính, nó dính chặt vào mu bàn tay cô, hất mãi mà không ra được. Hạ Tiểu Hi biểu cảm bất lực, mực dù chưa từng dùng qua, thế nhưng… cô cũng đâu phải không có kiến thức, thứ đồ chơi này chỉ liếc nhìn cũng biết là cái gì.
“Á á á ——” cô lại vẩy vẩy vẩy, rốt cuộc thứ đó cũng bay đi: “Bụp ——” một tiếng, văng thẳng vào trên mặt Lôi Đình, tiếng động vô cùng lớn.
“Ha ha ha ha ha ——” Người trong phòng ăn lại cười ngặt nghẽo, như sắp sửa đứt ruột đứt gan đến nơi rồi, cười muốn đái ra máu luôn. Nước mắt nước mũi cũng chảy giàn dụa.
Lôi Đình im lặng gỡ thứ đồ chơi kia cuống: “CMNR quỷ quái thật! Đây là nằm mà cũng trúng đạn sao…” Chẳng qua là không nghĩ đến, năm lớp đúng là nặng thật? Vừa nãy anh trai cô đúng là đeo cả một đống áp lực như thế này trên ngực…
Lăng Vi thật sự cười đến không thể ngừng nổi, đáng đời! Để cho hai người đắc ý đấy, cứ tiếp tục đắc ý đi, ha ha!
Càng bi kịch hơn điều này chính là… Lôi Đình vừa cầm như vậy, thế nên cũng kéo luôn tóc giả theo ——
Wow —— người trong phòng ăn lại bùng nổ: “Mới vừa rồi anh chàng ẻo lả kia hóa trang, cô nàng này cũng thế luôn! Hay người này làm nghề gì vậy? Đặc công à?”
Lăng Vi cười sắp điên luôn, thân… Anh biết quá nhiều rồi! Cẩn thận bị người ta diệt khẩu đó!
Chung quanh lại hò hét, có người chỉ vào Hoa Thiếu Kiền, nói: “Tôi đoán người đàn ông này mới là nhân vật lợi hại, nếu không tại sao hai người nữ hóa trang này lại tiếp cận anh ta?”
“No no no, tôi cảm thấy không phải. Người đàn ông này chắc chắn chính là song tính luyến! Mọi người thử nghĩ một chút mà xem, nếu như tên này trái ôm một nữ, phải ôm một nam, như vậy thì không được hay lắm đúng không? Anh ta bảo người đàn ông kia hóa trang thành nữ, như vậy lúc ra ngoài, sẽ không bị người khác vây xem.”
“Ai dô, quá có lý luôn!” Mặc dù giống như vè vui thôi, nhưng mọi người đều hiểu cả…
Lăng Vi bội phục sát đất cả đám người này luôn rồi… Tình tiết bổ não quá mức nặng nề, sao các người không đi làm đạo diễn luôn đi?
Lúc này, sắc mặt Hoa Thiếu Kiền vô cùng khó coi. Anh ta có thể nói rằng, mình căn bản không hề quen biết hai người này được không? Từ sáng hôm nay đã cứ như con sam bám chặt lấy anh ta vậy, anh ta báo cảnh sát, cảnh sát đến rồi, lôi hai người bọn họ đi, kết quả, chưa đến năm phút, hai người đó lại đến quấn lấy anh ta. Khoảng thời gian này cũng kỳ quái thật, bao nhiêu phụ nữ đều thích vây quanh anh ta? Giống như là ruồi bâu rồi, đuổi cũng không đi.
Hoa Thiếu Kiền buồn bực đến mức muốn chửi thề.
Cứ coi như mấy người phụ nữ này là con ruồi đi chăng nữa, nhưng anh ta cũng đâu phải đống phân để họ bâu quanh!
Nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên Hoa Thiếu Kiền lại nổi giận: “Rốt cuộc các người là ai hả?” Anh ta tức giận nhìn hai người đùa dai trước mặt, chán nản hơn chính là, cho đến giờ anh ta vẫn còn chưa rõ thân phận và giới tính của hai người này.