Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trước kia đều là Diệp Đình đưa cơm tới, hoặc là gọi cô lên ăn cùng anh, nếu không sẽ đi ra ngoài ăn, hôm nay không ai tìm cô, cô cũng lười động.
Không có khẩu vị.
Nhân viên tiệm sửa xe gọi cho cô, nói xe cô muốn đã có hàng. Lăng Vi đến tiệm sửa xe. Cô có bằng lái, muốn tự luyện tập lái xe đi làm, nên mấy ngày trước đã mua một chiếc.
Mà lúc này, cô lái xe về, trong mắt người ngoài chính là muốn thoát khỏi tầm tay của đại boss!
Ngay cả xe cũng không cần dùng của boss nữa rồi!
Jason đưa tài liệu vào phòng ngay lúc boss gọi điện thoại, bỗng nghe lạnh lùng hừ một tiếng: “Xe cũng mua rồi, tiếp theo sẽ mua nhà phải không?”
Lăng Vi đang trở lại công ty nhận được cú điện thoại. Là một người bạn làm bất động sản: “Lăng tiểu thư! Nhà cô mua cho chú cô, khi nào đặt tiền cọc? Bây giờ rất nhiều người thích nhà này, nếu cô muốn mua, hai ngày nay tới đây, bằng không sẽ bị người khác cướp đi.”
Lăng Vi vội nói: “Anh giữ lại giúp tôi, tôi mua. Tan việc tôi liền qua!”
Nhà này cách vườn hoa của chú rất gần, đi bộ mấy phút liền đến. Giá tiền lại không mắc, hoàn cảnh tốt. Chú cũng thích ở đó, hơn nữa ra vào thuận lợi.
Lăng Trí ở trong trang viên Diệp Đình, luôn cảm thấy có lỗi, Tiểu Vi vừa ký manga xuất bản, tiền còn lại đều đặt cọc mua nhà này, sau này, ông có thể dùng thu nhập từ vườn hoa để bù vào.
Hai người thương lượng, đặt nhà.
Lăng Vi tan việc, không ăn cơm mà trực tiếp lái xe đi mua nhà.
Chú đã chờ ở đó. Khi giao tiền, Lăng Trí nhất quyết không cho cô viết tên ông, kiên quyết muốn Lăng Vi viết tên cô.
Lăng Vi suy nghĩ, dù sao cô và chú cũng sẽ không tranh căn nhà này, viết tên ai cũng giống nhau. Tránh cho sau này Chu Chỉ Vân nhiều chuyện!
Đoán chừng chú cũng nghĩ cho cô như vậy.
Lỡ như viết tên chú, sau này Chu Chỉ Vân lại tới tranh giành bất động sản, Lăng Vi nhất định sẽ thua thiệt.
Lăng Trí thấy Lăng Vi ký tên mình trong hợp đồng mới yên tâm.
Ông nhìn thấu cô con gái của ông… bất kể chuyện hạ tiện bao nhiêu, cô ta đều làm được!
Bây giờ ông ăn của Tiểu Vi, ở của Tiểu Vi, con gái ruột của ông lại không lo gì, ông không thể sau này còn để nhà của Tiểu Vi lại cho cô ta!
Nếu vậy, ông ta thật sự quá có lỗi với cô cháu gái này rồi!
Ý muốn duy nhất của ông lúc này là chăm sóc tốt hoa cỏ, bán được ít tiền, chữa bệnh cho con trai.
Làm tất cả thủ tục xong đã đến tối. Lăng Vi đói bụng đến mức ngực dính sát lưng, lại sợ chú lo lắng hỏi tới, không dám nói mình chưa ăn cơm.
Hai người lại đi mua đồ dùng, thiết bị điện, rất nhanh đã đến 10 giờ rưỡi.