Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vừa đi dạo trung tâm thương mại, Lăng Vi vừa mâu thuẫn, Diệp Đình vẫn không để ý đến cô..
Co có nên về biệt thự không?
Diệp Đình còn dỗi, không kéo thấy cô còn muốn đánh cô một trận đấy…
Haiz…
Tạo nghiệt gì không biết, cô thành thật ngoan ngoãn, giữ khuôn phép không gây chuyện, thế mà hết chuyện này đến chuyện khác cứ tới tìm cô.
Lòng thật mệt mỏi.
Cô cũng hơi tức giận, Diệp Đình biết rõ cô và Giang Quân không có gì sao còn giận dỗi chứ.
Cô đối với anh như thế nào anh còn không biết sao?
Giang Quân là người thân của cô, mua quần áo, mua hai đôi dép lê thì là có gian tình hả? Qúa buồn cười rồi. Anh ghen, anh dỗi cô đều có thể hiểu, nếu đổi lại là anh mua cho người khác mấy thứ náy, nói không chừng cô còn đánh nhau với anh một trận ấy chứ…
Đột nhiên Lăng Vi bật cười, lại đột nhiên tức giận. Anh chính là bá đạo như thế, có gì cũng chẳng thèm hỏi, không cãi nhau với cô, chỉ tự mình giận dỗi, chọc giận mình.
Không ép cô cường ngạnh với anh.
Hừ.
Thật ra chiến tranh với Diệp Đình cô cũng khó chịu lắm… tuy giả vờ kiên cường thế thôi nhưng chỉ có… cô mới biết cô muốn khóc như thế nào….
Cô muốn gọi điện thoại cho Diệp Đình hỏi anh tối nay có ăn cơm không, tên kia cả ngày hôm nay giận dỗi nói không chừng giống cô còn chưa ăn gì đâu.
Nghĩ thế lại có chút đau lòng anh…
Lăng Vi cầm di động gọi cho anh.
Lúc này Diệp Đình vẫn chưa về nhà mà ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện.
Điện thoại vang lên, anh nhìn lướt qua, là Lôi Tuấn, anh lười nghe, ấn nội tuyến để Jayson nghe.
Jayson nơm nớp lo sợ tới nghe điện thoại, nghe thấy Lôi Tuấn ở đầu dây bên kia nói: “Chị dâu mua một căn nhà…”
Thật sự Jayson có lòng muốn chết, rất muốn mắng anh ta: “Anh có bị ngu không vậy, mua thì mua, anh *** nó so còn gọi cho lão đại, anh làm vậy không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?”
Sau đó liền nghe Lôi Tuấn nói: “Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi… anh biết chị dâu mà… 10 tuổi đã trở thành cô nhi đúng không?”
Jayson á mộ ttieengs.
Lôi Tuấn dừng một chút lại nói: “Sau khi ba mẹ chị dâu qua đời thì ở nhà chú, nhưng thím của cô ấy không tốt với cô ấy, dời hết tài sản đi, hại chú cô ấy bị vào tù.”
Jayson không nói một câu mà ấn loa ngoài.
Lôi Tuấn lại nói: “Lúc 14 tuổi thì chú của chị dâu bị bắt vào tù, cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà… sau này chính là vị cảnh sát kia vẫn luôn giúp đỡ tiền học phí và sinh hoạt của cô ấy…”
“…”
Jayson ừ một tiếng, Lôi Tuấn nghe thấy đầu kia mở loa ngoài cố ý nói: “Việc này ấy… nếu là em, em cũng làm vậy. Em cảm thấy chị dâu không làm gì sai cả. 14 tuổi đó, nhà tan cửa nát… ba mẹ không còn, chú thì ngồi tù, Lăng thị phá sản, cô ấy hai bàn tay trắng, điều duy nhất có thể dựa vào chính là vị cảnh sát này.”
“Ừ.”
Lôi Tuấn thở dài nói: “Nếu đổi lại là em thì em không còn lựa chọn nào tốt hơn.”
“Ừ.”
“……”đầu dây bên kia Lôi tuấn im lặng một hồi lại nói: “Chuyện này cậu đừng có gạt anh ấy, có gì hiểu lầm thì nói ra. Chị dâu cũng chưa nói muốn làm gì với người ta, chỉ là lâu rồi không gặp đột nhiên nhận người thân, có thể không kích động sao? Hai người người ta là thanh mai trúc mã, là cây trụ tinh thần, không ôm hôn đã là may rồi. Theo tôi biết mấy hôm trước chị dâu mới nhận anh trai với người ta, hai người chẳng làm gì cả, chỉ đi uống rượu, ăn bữa cơm, chưa từng ở cạnh nhau, nếu là tôi chẳng phải mỗi ngày lì lợm la liếm dính người ta ấy chứ.”
“Ừ..”