Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình ngước mắt nhìn hai người, chưa nói gì, trong điện thoại a Ly ấp úng nói: “Phu nhân tới bệnh viện…”
Diệp Đình không cắt ngang tiếp tục nghe.
Ngoài cửa Irene sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì, có bị bỏng tới người hay không?” Irene vội vã chảy tới, ngồi xổm xuống, cầm khăn lau giày cho Lăng Vi.
Lăng Vi nhanh chóng nắm tay cô ấy, bình tĩnh nói: “Không nóng, tốt rồi.”
“Chỉ vài giọt như vậy thì nóng gì chứ, cho rằng mình là tiểu thư khuê cách, da mịn thịt mềm hay sao? Còn già mồm cãi láo.”
Trong lòng Irene cực kì bất mãn, bình thường Trình Giai Ni đã thích gây sự, mỗi lần tới đầu chế nhạo bọn họ một trận. Trước kia thư kí trưởng tiếp cô ta, hôm nay thư kí trưởng và thư kí phó đều bận đi mất rồi, cho nên cô tới tiếp đãi, ai mà nghĩ nữ ma vương này lại làm phu nhân bị bỏng.
Còn ăn nói lỗ mãng như vậy…
Irene ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chanh chua của Trình Giai Ni.
Trình Giai Ni hừ một tiếng: “Còn không nhanh lau cho sạch, tôi và tổng giám đốc của các người có chuyện quan trọng cần thương lượng, nhanh lau cho sạch rồi nhanh ra ngoài luôn.”
Lúc này Diệp Đình tắt máy, âm thanh lạnh lùng: “Ai cho cô vào đây? Đi ra ngoài…”
Âm thanh của anh lạnh băng làm cho người ta lạnh sống lưng.
Trình Giai Ni cao ngạo ra lệnh cho Lăng Vi và Irene: “Bảo các người ra ngoài nghe thấy chưa?”
“Ra ngoài cho tôi.” Rõ ràng âm thanh của anh nổi giận rồi.
Trình Giai Ni kinh ngạc quay đầu, mở to mắt nhìn Diệp Đình.
Chỉ thấy sắc mặt của anh âm trầm đáng sợ, dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô ta.
“Anh nói ai hả?” quả thật Trình Giai Ni không thể tin vào mắt mình.
Cô ta đưa tay chỉ mũi mình, không thể tin hỏi: “Diệp Đình… anh nói tôi?... anh bảo tôi ra ngoài?”
“Không phải cô còn ai sao?”
Trình Giai Ni đúng là muốn điên rồi.
Cô ta nói chuyện vẫn luôn là như vậy, không phải lần đầu tiên Diệp Đình biết cô ta như vậy…
Trình Giai Ni kinh ngạc vô cùng: “Diệp Đình, anh dùng thái độ này đối đãi với đối tác của mình sao?”
Diệp Đình lạnh lẽo nhìn cô ta, trả lời một cách mỉa mai: “Cô dùng thái độ đó để đối đã với phu nhân của đối tác sao?”
Trình Giai Ni nghẹn họng: “Cái gì cơ? Phu nhân sao?”
Lúc này Irene khẩn trương giới thiệu với Trình Giai Ni: “Phu nhân Lăng Vi là phu nhân của tổng giám đốc nhà chúng tôi. Thời gian trước truyền thông đã đưa tin, cô không xem tin tức sao?”
Trình Giai Ni không dám tin lắc đầu, những tin đồn tình cảm này cô ta chẳng thèm nhìn, sự nghiệp thành công ai mà không có chuyện xấu… huống hồ cô ta không xem tin tức ngoài giải trí.
“Cô ta là phu nhân của anh sao? Các người kết hôn rồi hả?” Nếu không phải hôm nay chính tai nghe được, quả thật cô ta không thể tin.
Dù hiện tại tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, cô ta vẫn không dám tin.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Đình, xác nhạn lại: “Cô ta…. Là phu nhân của anh sao?”
“Nếu không thì thế nào? Không phải cô ấy thì là cô sao?” thái độ Diệp Đình cực kì ác liệt, hiển nhiên sức nhẫn nại đã là cực hạn.
Người khác bố trí anh, anh có thể mở một mắt nhắm một mắt nhưng bắt nạt Lăng Vi… hừ… cần cho bọn họ phải biết cái gì gọi là ‘bao che khuyết điểm’.
“Cô ta.. thật sự là phu nhân… của anh sao?” sắc mặt Trình Giai Ni còn khó coi hơn cả căn *** chó, một hồi mời lầm bầm ra mấy chữ: “Hình như tôi… chưa từng tham gia hôn lễ của các người.”
Quả thật là chuyện cười khó coi.