Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Từ lần trước ở y quán Hồ gia nhìn thấy Diệp Đình, mông Trình Giai Ni như thiêu đốt, căn bản không thể ngồi yên mỗi ngày muốn đến tìm Diệp Đình.
Rốt cuộc hôm nay ba của cô ta cũng đồng ý cô ta quyết định đám hỏi với Đỉnh phong quốc tế.
Lấy thế lực của Trình gia, xem như danh tiếng của Trình Giai Ni, người duy nhất có thể hợp với cô ta chỉ có thể là Diệp Đình.
Cho nên hôm nay cô ta tới đây chủ yếu là hỏi ý tứ của Diệp Đình.
Sự nghiệp của Diệp Đình thì không cần nói, bề ngoài lại là nhân trung long phượng, thậm chí so với minh tinh còn đẹp trai hơn nhiều.
Hơn nữa trên người Diệp Đình phát ra khí chất của người đàn ông thành thục thành công, là những khí chất mà minh tinh không có sẵn.
Đỉnh phong thành công, có vị trí riêng ở thị trường quốc tế khốc liệt.
Năng lực của Diệp Đình tuyệt không thể nghi ngờ.
Huống hồ anh còn trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như vậy…
Trình Giai Ni hạ quyết tâm muốn đám hỏi với anh, sau đó thu liễm khí thế, sắc mặt âm trầm đi tới phòng khách.
Lúc đi ngang qua Lăng Vi, cô ta cười lạnh hừ một tiếng: “Pha cho tôi ly café, muốn café ngay bây giờ.”
Nói xong lắc đầu, cười một cách cao ngạo: “Chỗ của Diệp Đình nhất định là café tốt nhất, hơn nữa café pha ở chỗ này rất thơm, lần trước tôi còn tự mình cùng anh ấy nhâm nhi, hương vị không tệ…”
Nói xong còn cao ngạo đi thẳng tới phòng cho khách.
Lăng Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cô at chỉ cảm thấy tố chất của người này thật thấp.
Irene khẩn trương nói: “Phu nhân, cô đừng dể trong lòng tổng giám đốc nhất định muốn gặp cô, cô vào trước đi, tôi đi pha café cho cô ta.”
Lăng Vi gật đầu bưng vafe đi tới gõ cửa.
Liền nghe thấy bên trong nói vọng ra: “Mời vào.” Sau đó cô mới mở cửa đi vào.
Lúc này đột nheien Trình Giai Ni xoay người đi tới văn phòng của Diệp Đình.
Lộc cộc… tiếng giày cao gót vang lên sau lưng Lăng Vi.
Cửa phòng vừa mở ra, Lăng Vi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, theo bản năng tránh ra, kết quả… vẫn bị Trình Giai Ni đẩy một cái.
Ào… toàn bộ ly café đổ dưới đất, ly café xoảng một cái, lăng mấy vòng dưới đất, café văng đầy dưới đất, một ít vẩy lên giày và váy của Lăng Vi.
Café mới được nấu, cực kì nóng, ngón chân của Lăng Vi bị bỏng mấy chỗ đã ửng hồng.
Trình Giai Ni còn trừng mắt gây sự: “Cô làm sao vậy hả? Bưng café còn mở cửa, không thể mở ra rồi mang vào hả?”
Thn vô cùng khí thế, đánh đòn phủ đầu.
Lăng Vi nổi giận, ánh mắt sắc bén trừng qua: “Cô không cố ý đẩy tôi thì tôi có thể làm đổ sao?”
Quả thật Trình Giai Ni không thể tin vào tai mình, cô ta luôn được người ta nâng niu thành quen, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện như vậy với cô ta.
Trình Giai Ni giơ tay muốn cho Lăng Vi một bạt tai, Lăng Vi giơ tay giữ chặt cánh tay cô ta.
“Diệp Đình, anh thuê người gì vậy?”
Trình Giai Ni quay đầu chỉ thấy Diệp Đình đang gọi điện thoại.