Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình không khách khí nói: “Tôi có kết hôn hay không không cần phải thông báo với cô đúng không? Tiểu thư đối tác?”
Diệp Đình vẽ vòng tròn trên lịch trình, xem ra ngày tổ chức hôn lễ phải đăng nhật báo rồi. Nếu không cả ngày tiểu Vi bị bắt nạt bị khinh bỉ.
Diệp Đình nhìn Irene: “Thời gian hẹn chưa đến, mời vị tiểu thư này đến phòng khách chờ. Nếu chờ10ph không chờ nổi thì cô thay tôi tiễn khách đi.”
Trình Giai Ni trố mắt, hoàn toàn chưa phản ứng lại thì bị Irene mời ra ngoài.
Lăng Vi ngồi xổm xuống cầm khăn lau café trên mặt đất.
Trong lòng có chút đè nén, đây là lần đầu tiên cô tự mình pha café cho Diệp Đình, vừa rồi cảm giác lo lắng xen lẫn vui vẻ trong lòng vì người đàn bà này mà bị đánh nghiêng.
Trong lòng không thoải mái, tay chân không nặng nhẹ đột nhiên bị mảnh vỡ cắt vào tay.
Ngón tay lập tức chảy máu.
Á… cô bị đau, đè lại ngón tay, sợ Diệp Đình nhìn thấy, vội vàng làm bộ không có việc gì tiếp tục lau mặt đất.
Vừa lau được hai cái thì nghe thấy tiếng gào khóc mắng chửi từ bên ngoài của Trình Giai Ni, gian phòng này cách âm vô cùng tốt… thế mà còn nghe thấy âm thanh của Trình Giai Ni, có thể thấy cô ta tức giận đến mức nào rồi.
Lăng Vi có thể tưởng tượng được bộ dạng dậm chân của cô ta.
“Đừng lau nữa, qua đây đi.” Lúc này Diệp Đình đứng lên, từ bàn làm việc đứng lên.
Anh kéo tay cô, Lăng Vi phủi bụi trên tay: “Tay em bị bẩn, em đi rửa trước.”
Diệp Đình chẳng chê mà kéo cô đi.
Anh đứng sau lưng cô, kề sát lưng cô, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bôi nước rửa tay cho cô.
Đột nhiên anh nhìn thấy… ngón tay cô chảy ra giọt máu.
“Sao lại như vậy?” Diệp Đình nắm tay cô, xả nước, thế mà vẫn chảy máu.
“Vừa nãy bị cứa vào sao?” âm thanh của anh trầm xuống.
“Không sao cả, chỉ rách da một chút thôi.” Cô muốn rụt tay về, đột nhiên bị anh ngậm vào miệng, dịu dàng mút ngón tay cô.
Lăng Vi á một tiếng: “Bẩn lắm, mau nhả ra.”
Diệp Đình không chịu, mút một hồi, chờ lấy ra máu không còn chảy nữa mới xoay người đi lấy băng keo cá nhân dính cho cô.
Lăng Vi cúi đầu nhìn ngón tay mình liền nghe anh hỏi: “Vừa nãy bị bỏng không?”
Hô hấp của anh phun trên mặt cô ngứa ngứa.
Cô cúi đầu nói: “Có bị bỏng… nhưng không sao cả.”
Cô vừa nói vừa lắc đầu, muốn nói: “Không nóng…” nhưng mà không biết tại sao lại muốn làm nũng với anh một chút…
Hôm nay tâm tình không tốt, cực muốn anh đau lòng một chút.
Cô xinh đẹp như vậy thật làm cho ánh mắt Diệp Đình nóng lên… rõ ràng cô tới bệnh viện, biết rõ rành rành… cô không thể mang thai nhưng vẫn không ầm ĩ không ồn áo, cứ trấn định tiếp nhận hiện thực.
Tuy cô khóc đỏ cả vành mắt nhưng mà… cô vẫn tích cực đối mặt với chân tướng máu chảy đầm đìa như vậy.
Cô gái nhỏ này, trong lòng mạnh mẽ bao nhiêu, thật khiến người ta kính nể.
Diệp Đình xoa tóc cô, dịu dàng hôn cô…
Diệp Đình hôn cô cô càng muốn khóc, muốn nói chuyện kia nhưng mà anh sắp phải tiếp khách nên chờ tối về rồi nói sau.
Lăng Vi có chút lo lắng ngẩng đầu hỏi anh: “Vừa nãy anh hung dữ với Trình Giai Ni như vậy, có ảnh hưởng tới việc làm ăn của anh hay không?”
Trình thị đúng là đối tác cực kì quan trọng của đỉnh phong quốc tế.
Anh cứ thế đắc tội rồi…
Không biết có nghiêm trọng gì không.
Diệp Đình nở nụ cười tự tin không ai bì nổi: “Ảnh hưởng thì như thế nào? Anh làm ăn nhiều như vậy, còn để ý chút hạt mè hạt đậu này sao?”