Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy người trò chuyện vô cùng cởi mở, Lâm lão gia mặc dù đã thay quần áo mới, nhưng vẻ mặt vẫn còn có chút hoảng hốt, ông ta nhìn kho hàng rộng lớn, lại nhìn máy móc một chút, đột nhiên “A?” một tiếng, sau đó đi đến, cầm máy hàn điện lên.
Mẹ Lâm Nhất Kiệt bị dọa sợ mặt mũi đều trắng bệch: “A! Cha… người đừng làm hư đồ của người ta!”
Dương sư phó ngăn bà ta lại nói: “Đừng quấy rầy!”
Ông ta đi đến cẩn thận quan sát Lâm lão gia hàn điện: “A… thủ pháp này thật lợi hại!”
Lâm Nhất Kiệt nói: “Trước kia ông nội tôi là công nhân hàn điện, tay nghề vô cùng tốt. Còn được khen ngợi là chiến sĩ thi đua toàn quốc.”
Lăng Vi nhìn biểu tình của Lâm lão gia đặc biệt chuyên chú, suy nghĩ một chút nói: “Sau này để cho ông nội thường xuyên đến đây đi, tôi nhìn thấy ở thời điểm hàn điện, biểu tình của ông ấy so với bình thường không giống nhau. Để cho ông ấy tiếp xúc nhiều với thứ mà ông ấy thấy hứng thú, nói không chừng sẽ rất tốt.”
Lâm Nhất Kiệt khá là đồng ý, nhưng Lâm mẹ lại có chút do dự, sợ gây thêm phiền toái cho Lăng Vi.
Lăng Vi ra vẻ không để ý đến nói: “Chỗ này của tôi lớn, không sao cả.”
Dương sư phó cũng nói: “Lâm lão tiên sinh có thể đến nơi này của chúng tôi, đó là rất tốt, chúng tôi vừa vặn có thể thỉnh giáo ông ấy một chút.”
“Được! Vậy để ông ấy đến đây thường xuyên đi!”
Đoàn người vui vẻ đi ăn cơm.
Trong phòng làm việc của Diệp Đình, trên mặt Lôi Đình cùng Lôi Tuấn đầy tức giận!
“Anh, cái tên Hứa Tử Huân đó thật là quá đê tiện! Không giết chết hắn ta, thật có lỗi với anh cùng với chị dâu!”
Diệp Đình khoát tay một cái nói: “Để cho anh ta cùng với luật sư dày vò nhau đi, không cần để ý.”
Lôi Tuấn cả kinh, đây là Đình ca muốn bỏ qua cho Hứa Tử Huân sao? Phương pháp xử lý này thật không giống với thủ đoạn của Đình ca…
Lôi Đình cũng nói: “Tại sao vậy?” Không hiểu nha!
“Anh, con người như Hứa Tử Huân không thể nuông chiều nha! Tiểu tử này tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất dày là gì. Không dạy dỗ anh ta một chút, sợ rằng anh ta không biết viết chữ ‘Sợ’ như thế nào!”
Diệp Đình nhìn cô ta một cái nói: “Chị dâu cô mặc dù nói rất nhiều lời độc ác, nhưng trong lòng không cứng như vậy. Khi cô ấy đi học, rất nhiều người theo đuổi cô ấy, cô ấy lại đáp ứng Hứa Tử Huân, nói rõ rằng tiểu tử này vẫn có thể đánh động lòng cô ấy…”
Lôi Tuấn đại khái hiểu được, người nhà Hứa Tử Huân khẳng định không từ bỏ ý đồ như vậy, Đình ca chủ yếu là không muốn bọn họ quấy rầy cuộc sống của chị dâu. Ngày ngày tức giận với đám người này thật không đáng.
Đình ca nói mặc dù đơn giản, nhưng nhất định đã suy nghĩ rất nhiều cho chị dâu.
Lôi Đình lại không nghĩ ra.
Thật không dám tin tưởng những lời này là do Đình ca nói.
Trước kia Đình ca làm việc, cho đến bây giờ đều không băn khoăn nhiều như vậy…
Giờ kết hôn rồi, có vợ, chính là không giống trước kia nữa.
Diệp Đình không nói chuyện này nữa.
Gõ bàn một cái rồi nói với Lôi Tuấn: “Cậu đi tìm mười người phụ nữ đến, phải có tài hoa, phải xinh đẹp, phải có cá tính.”
‘?’ Lôi Đình cùng Lôi Tuấn trố mắt nhìn nhau.
Đình ca là đang muốn làm gì?
Hai người cũng không hỏi liền trực tiếp đi tìm người.
Chỉ chốc lát sau, tìm đến được mười đại mỹ nữ đủ các ngành nghề.
Diệp Đình nhìn các cô, đặt một xấp hình cùng với tài liệu lên mặt bàn nói: “Nhìn thấy người đàn ông này không? Sử dụng tất cả thủ đoạn của các ngươi, ai giải quyết được anh ta sẽ được thưởng năm triệu.”
Lôi Tuấn ‘Phụt’ một tiếng, ai bi kịch như vậy bị Đình ca ghim dây, ngó nhìn hình một cái… Hoa Thiếu Kiền!
Hắc hắc hắc hắc hắc
Lôi Tuấn cười muốn ngất đi.
Lôi Đình cũng cầm một phần: “Điều kiện tốt như vậy, em cũng đi thử một chút!”
Trời ơi… Lôi Tuấn dứt khoát không để ý đến! Giải quyết một con ruồi cho chị dâu cũng không phải quá vui vẻ…
Thủ đoạn giải quyết của Đình ca cũng thật quá nhiệt tình đi?
Ngày ngày ngược chó như vậy, đã từng suy xét đến cảm thụ của đám độc thân chúng ta không?
Lôi Tuấn cười nói: “Đãi ngộ của tên Hoa Thiếu Kiền này cùng với Hứa Tử Huân đúng là khác nhau một trời một vực!”
Diệp Đình vô cùng nghiêm minh nói: “Ai thật lòng đối tốt với chị dâu cậu, tôi đều biết.”
“Phụt…” Lôi Tuấn muốn nói, anh, em thấy hình như mặt mũi anh đã bay hết ra ngoài cửa sổ rồi, tại sao anh không cần chứ? Người ta là thật sự đối tốt với chị dâu, cũng không thấy anh nhường chị dâu đâu…