Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉnh người phúc hắc như vậy còn nói một cách nghiêm trang đạo mạo, cũng chỉ có Đình ca anh có thể làm được…
Lôi Tuấn buồn cười.
Anh ta dám khẳng định, Đình ca chính là nhìn thấy Hoa Thiếu Kiền bây giờ sống quá nhàn rỗi, vì vậy muốn dày vò anh ta một chút.
Còn muốn nhìn thấy Hoa Thiếu Kiền bị mười đại mỹ nhân quấn lấy, sau đó cười nhạo.
Phỏng đoán thời gian này chị dâu có thể yên tĩnh.
Hoa Thiếu Kiền bận bịu ứng phó với người đẹp, khẳng định không có thời gian đến làm phiền chị dâu… chiêu này của Đình ca thật là âm hiểm…
Chuyện của Hứa Tử Huân thật sự như Diệp Đình nói.
“Diệp tiên sinh… Lăng tiểu thư…” Ba mẹ của Hứa Tử Huân hẹn gặp mặt Lăng Vi và Diệp Đình ở quán cà phê.
Trước kia Lăng Vi đã gặp Phương Lâm
Thời điểm hai người bọn họ yêu nhau, Phương Lâm kiên quyết phản đối. Luôn luôn nói Lăng Vi có mệnh sát tinh, hại chết cha mẹ lại khắc chú, nói không chừng sau này sẽ khắc cả chồng!
Phương Lâm thật sự không nghĩ đến, người ta không gả cho con trai mình, vậy mà lại gả cho một nhà giàu thế gia khác cao hơn… cuộc sống rất tốt.
Lăng Vi không cho bọn họ sắc mặt tốt, con trai bọn họ muốn hại chết chồng cô, cô mới sẽ không giữ lại chút tình cảm nào đối với bọn họ!
“Lăng tiểu thư…”
Phương Lâm vừa mới mở miệng, Lăng Vi đột nhiên cắt đứt lời bà ta nói: “Diệp tiên sinh này là chồng tôi, chúng tôi là vợ chồng, bà gọi tôi Lăng tiểu thư, thích hợp sao?”
Phương Lâm vội vàng sửa lại lời nói: “Diệp phu nhân…” Bà ta cố đè nén xuống.
“Diệp phu nhân… hiểu lầm trước kia giữa chúng tôi hi vọng cô đại nhân không để ý đến tiểu nhân… Tử Huân của chúng tôi thật sự thích cô…”
Ở phía dưới Lăng Vi đang cầm tay Diệp Đình.
Thật khó cho anh ta, tính cách như vậy mà còn phải ở đây chịu tội này với cô.
Diệp Đình nắm ngón tay cô, bày tỏ anh ta không để ý.
Phương Lâm còn nói: “Tôi chưa từng thấy nó yêu người nào như vậy, nó lái xe đâm vào Diệp tiên sinh, tôi quả thực không nghĩ đến, lúc đấy nhất định đầu óc nó mê muội. Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, các người nhìn nó nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tha thứ cho nó lần này được không? Dẫu sao Diệp tiên sinh cũng không bị thương…”
Lăng Vi nghe xong lập tức muốn nổ tung!
Diệp Đình đè tay cô lại, lãnh đạm nói: “Hứa phu nhân khi dễ chúng tôi không hiểu luật pháp sao?”
Giọng nói của Diệp Đình vô cùng nhẹ, nhưng khiến vợ chồng Hứa thị chấn động!
“…”
Biểu tình Diệp Đình lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại dữ tợn: “Cái gọi tội là cố ý giết người không thành, căn cứ vào điều thứ tư trong điều hai trăm ba mươi hai bộ luật nước ta… cố ý lái xe đụng người khác… thuộc về tội cố ý giết người, mặc dù không thành công, nhưng không ảnh hưởng đến định tội, chỉ ảnh hưởng đến cân nhắc hình phạt.”
Phượng mâu của anh ta híp lại, nhàn nhạt quét qua mặt hai người bọn họ: “Lái xe đụng người, chính là cố ý gây tổn thương đến an toàn của người lái xe và người thân, mặc dù tôi không bị thương, nhưng cũng là phạm pháp.”
Trong nháy mắt khuôn mặt vợ chồng Hứa thị cứng đờ!
Nhất là Phương Lâm, khuôn mặt đầy khó coi không cách nào hình dung.
Phương Lâm lại quay mặt nhìn về phía Lăng Vi: “Diệp phu nhân…”
“Diệp phu nhân, tôi biết cô hận Tử Huân…” Vừa nói vừa rơi nước mắt. Bà ta cũng nhìn thấu quan hệ, so sánh, vẫn là Lăng Vi dễ nói chuyện hơn một chút…
Bà ta khóc thút thít nói: “Tử Huân, trước kia nó ưu tú biết bao nhiêu, là một đứa bé hiền lành thế nào cô cũng biết. Nếu không cô sẽ không chấp thuận theo đuổi của nó.”
“Lần này nó thật sự là bị ghen tỵ làm điên rồi… Vi Vi, tôi nghĩ cô có thể hiểu, dẫu sao nó cũng từng có được cô, bây giờ mất đi, làm sao có thể cam tâm…”