Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chúng ta đi thôi? Nhìn thấy người này liền cảm thấy chán ghét!” Hạ Tiểu Hi cũng sắp muốn ói!
Diệp Đình ôm Lăng Vi rời đi, anh ta nháy mắt ra hiệu với ám vệ. Ám vệ lập tức đi đến: “Hứa thiếu gia, xin mời! Anh cố ý mưu sát không thành công, cũng là một trọng tội, nhà tù đang chờ anh!”
Trong đầu Hứa Tử Huẩn ‘Ông’ lên một tiếng…
Lúc trước anh ta căn bản chưa từng nghĩ đến hậu quả!
Ngồi tù?
Làm sao có thể? Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến!
Diệp Đình sẽ kiện anh ta sao? Lăng Vi sẽ ngăn cản Diệp Đình chứ? Tiểu Vi vẫn còn chút tình cảm đối với anh ta chứ?
Hứa Tử Huân đặt mông ngồi xuống dưới đất…
Như tượng gỗ vậy!
Anh ta đã đánh giá sai tình yêu của Lăng Vi đối với anh ta, càng đánh giá sai thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Đình đối với kẻ thù.
Sắc mặt Hứa Tử Huân trắng bệch, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Từ trường đua xe đi ra, Lăng Vi cố nén nhịn cơn giận trong bụng.
Diệp Đình mang cô đến câu lạc bộ đánh quyền trút giận.
Một chút khí lực nhỏ nhoi của Lăng Vi, đánh vào bao cát căn bản không một chút di động nào.
“Lúc nào em có thể trở thành cao thủ võ lâm đây?” phiền muộn…
Diệp Đình nhịn không được cười ra tiếng.
Một lúc lâu sau mới nói: “Em bây giờ muốn luyện thành cao thủ võ lâm, hơi trễ.”
Vừa nói xong liền nhét vào trong tay cô chiếc gậy phòng thân điện, to bằng ngón tay, vỏ bằng bạc, giống như một chiếc dây xích có khóa vậy.
Anh ta ấn nút khóa cho cô: “Sau này mang theo cái này, điện không thể làm chết người, nhưng có thể khiến cho đối phương lập tức mất đi sức chiến đấu.”
Ánh mắt Lăng Vi sáng lên: “Đồ này hay!”
Diệp Đình lại chỉ dụng cụ thể dục trên mặt đất nói: “Em nhìn chung quanh một chút, thật ra khắp nơi đều là vũ khí…” vừa nói vừa cầm một chiếc tạ nhỏ lên, áng chừng ở trong tay: “Thời điểm đánh nhau thực sự, những thứ này so với quả đấm tốt hơn nhiều.”
“Oh…” cô kéo dài âm thanh gật đầu…
Dường như đã hiểu ra.
Quả thực rất có đạo lý! Lúc đánh nhau thật sự, cô cho dù lợi hại hơn nữa cũng không bằng trong tay có cây gậy hay có cục gạch!
Từ trong câu lạc bộ đánh quyền đi ra, Diệp Đình có việc gấp phải trở về công ty. Lăng Vi đi đến kho hàng lớn, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương sư phó và đám người Long Diệc Hân đang trò chuyện vô cùng sôi nổi.
“Anh Diệc Hân, anh cũng ở đây!”
“Ừ, rảnh rỗi, không thể ở yên một chỗ được liền đến đây xem một chút.”
Lúc này điện thoại Lăng Vi vang lên tiếng kêu, cầm lên nhìn một cái, là Lâm Nhất Kiệt.
“Chị Vi… chị Vi! Cám ơn! Cám ơn chị… chị là đại nhân nhân của em!”
Lời nói của Lâm Nhất Kiệt quá kích động không được mạch lạc.
“Chị Vi, đã tìm được ông nội em, ở ngay bên cạnh cô nhi viện!” Giọng nói mang theo nức nở: “Chị, chỉ ở đâu? Em muốn cám ơn chị! Buổi tối chị có rảnh không? Em có thể mời chị ăn một bữa cơm không?”
Lăng Vi kích động: “Tìm được ông nội sao? Thật tốt!” Không nghĩ đến một việc làm vô tình của cô lại giúp được người khác lớn đến như vậy.
Cô vui vẻ nói: “Bây giờ tôi có chút việc phải làm, nếu không cậu đến đây đi, chỗ này của tôi rất náo nhiệt, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau đi ăn lẩu.”
“Được!” Lâm Nhất Kiệt vui vẻ đáp ứng!
Lăng Vi gửi địa chỉ cho cậu ta.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhất Kiệt cùng cả gia đình của cậu ta liền đến đây.
Trong kho hàng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Một nhà Lâm Nhất Kiệt vô cùng biết ơn Lăng Vi, Lăng Vi vội vàng khoát tay: “Đây đều là duyên phận…”