Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mấy cô gái đều rất thương cảm, lập tức yên tĩnh, Tiểu Trúc len lén liếc mắt nam sinh cô ta thầm mến, tịch mịch rũ mắt.
Diệp Đình bỗng nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay anh lại rải đàn, nhịp điệu vui vẻ trong nháy mắt xua đuổi không khí đau thương, đoàn người đều nghe ra, đây là bài hát vui vẻ “Từng đóa bọt sóng”!
Mấy cô gái đều lớn tiếng hát theo: “Anh muốn em đi cùng anh, nhìn rùa biển bơi lội dưới nước, từ từ bò lên cát, đếm từng bọt sóng.
Em không cần phải sợ, cũng sẽ không tịch mịch. Anh sẽ luôn ở bên em, làm em cười vui vẻ…”
Đoàn người hi hi ha ha vừa hát vừa nhảy: “Cuộc sống qua từng ngày từng ngày, chúng ta sẽ từ từ trưởng thành, anh mặc kệ em có hiểu anh đang hát gì hay không.”
Diệp Đình lại rải đàn, nhẹ nhàng hát: “Anh biết có một ngày em nhất định sẽ yêu anh, vì anh cảm thấy anh thật sự rất tốt…”
Lăng Vi cười với anh.
“Thời gian vội vã trôi qua, sẽ không quay lại, người đẹp biến thành bà lão.
Ai ya na na na, khi đó, anh anh anh cũng đã là một lão già.”
Lăng Vi giả làm bà lão, khom người đi. Lại làm bộ vuốt râu dưới cằm Diệp Đình.
Đoàn người vui vẻ muốn điên rồi!
“La la la ~~ la la~ la la la ~ chúng ta cùng nhau tay trong tay, la la la ~ la la la ~ la la la ~~ đếm từng đóa bọt sóng!”
“Chúng ta đếm từng đóa… bọt sóng…”
(*) Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=beWjTKhY_l8
Hôm nay Diệp Đình cho cô mở rộng tầm mắt!
Hôm nay Diệp Đình tỏa ra mị lực!
Thì ra anh cũng là một chàng trai thích đàn, thích ca hát… Chẳng qua, anh phải sáng lập đế quốc kinh doanh của mình, rất ít có thời gian đụng tới mấy thứ này.
Hôm nay…
Đối với Diệp Đình mà nói, cũng là một đêm rất khó quên…
Đã lâu anh không thả lỏng như vậy.
Từ thần kinh đến tâm hồn đều rất nhẹ nhõm.
Lăng Vi chuyên chú nghe anh đánh đàn. Cảnh trí như vậy, bầu không khí như vậy khiến cô rất muốn hôn anh…
Diệp Đình nhìn cô. Lúc này, ánh mắt cô nhu hòa, lóe lên tia sáng. Mặt đẹp trắng nõn, biểu tình say mê… Tựa như hạnh phúc toàn thế giới đều ở trong mắt một mình cô…
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, đột nhiên ngừng tay, anh đưa đàn cho một nam sinh khác, đi tới Lăng Vi, anh nâng mặt cô, một tay ôm eo cô, dùng sức hôn lên môi cô.
“Bùm ——” Pháo hoa bùng lên!
Mười mấy sinh viên lập tức hưng phấn hét rầm lên ——
Tiểu Vĩ phóng khoáng cầm lon bia lớn tiếng nói: “Sinh con! Sinh con! Sinh con!”
Sau đó, đoàn người lớn tiếng kêu theo!
Lăng Vi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, cô giãy giụa, nhưng không giãy ra, tay Diệp Đình ôm cô cực chặt.
Lăng Vi thật sự không ngờ anh lại hôn cô trước mặt nhiều người như vậy.
Anh luôn trấn tĩnh, khắc chế…
Không nghĩ tới, anh cũng có thể làm ra chuyện kích động như vậy.
Diệp Đình bá đạo hôn cô, tất cả chung quanh tựa như đều vô hình, trong thế giới của anh chỉ có anh và cô. Cho tới nay, anh chưa từng kích động như vậy! Anh muốn hôn cô! Một giây cũng không muốn chờ đợi!
Hai người ôm nhau hôn kịch liệt, lúc buông ra vẫn lưu luyến không thôi, bọn họ nhìn thấy tia sáng động tình trong mắt đối phương.
Diệp Đình ôm cô vào trong ngực, cảm giác hạnh phúc xưa nay anh chưa từng có được bao phủ toàn thân anh!