Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi che gò má, cả người nóng lên! Cũng không biết vì lời nói của Diệp Đình hay vì gió biển… Cô đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Diệp Đình vươn tay ôm cô, một cô gái chợt nói: “Chúng tôi có thể chụp hình chung với hai người không? Em cảm thấy hai người giống như đại minh tinh. Nếu sau này hai người nổi tiếng, ảnh chụp chung này rất đáng giá nha…”
Lăng Vi đỡ trán, trong đầu nghĩ: Cô gái! Tương lai không lâu, em sẽ phát hiện, hôm nay em lời lớn!
Diệp Đình ôm Lăng Vi, đám người vây sau bọn họ chụp ảnh.
Lăng Vi lại hỏi bọn họ học ngành gì, các cô gái nói bọn họ đều học chuyên ngành anime 3D, bây giờ còn chưa tốt nghiệp, nghỉ hè, bọn họ làm bài khảo sát và huấn luyện cho công ty trò chơi.
“Có điều…” Tiểu Như nói: “Chúng tôi học chuyên ngành này khó tìm công việc.”
“Tại sao?”
Tiểu Trúc hỏi: “Vì phải thức đêm, nữ sinh không chịu nổi. Cho nên công ty đều tuyển nam sinh nhiều hơn.”
Lăng Vi cùng bọn họ trò chuyện rất nhiều, còn trao đổi phương thức liên lạc với hai cô gái.
Diệp Đình bảo Jason đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp, chính là tấm danh thiếp của công ty trò chơi anh vừa thu mua.
Các cô gái nói cảm ơn, nhận danh thiếp.
Lăng VI ấm áp ôm Diệp Đình, gò má dán vào trên cánh tay anh, cảm thấy anh thật tốt… Mặc dù ung dung thản nhiên, nhưng mấy cô gái này cầm tấm danh thiếp ấy đi xin việc nhất định sẽ có cơ hội được nhận.
“Cánh gà nướng lâu quá ——” Các nam sinh gắp cánh gà nướng xong bỏ vào mâm, để trên bàn nhỏ tự chuẩn bị của bọn họ.
Đoàn người mang bao tay, bắt đầu ăn.
Lúc này, có nữ sinh khui mấy lon bia, nói: “Đây đây đây, chơi đố số! Thua, hoặc uống bia, hoặc biểu diễn tiết mục!”
“Được nha được nha!” Đoàn người vui vẻ quơ tay.
Kết quả, bi kịch Lăng Vi… cô đều không đoán được, cùng tham giai náo nhiệt, luôn thua… Cô lại không thể uống bia, ca hát thì lạc giọng… làm sao đây?
“Ha ha ha —— chị Vi, chị lại thua rồi! Chồng chị có thể uống thay chị mấy lon!”
Đoàn người cười ngã nghiêng ngã ngửa…
Diệp Đình cầm lon bia… im lặng uống bia, thật ra anh chơi đố số rất lợi hại, không thua lần nào. Nhưng không ngăn được Lăng Vi thua mọi bàn…
Lăng Vi cướp bia trong tay anh, còn chưa uống đã muốn say…
Đoàn người cười đến gập cả người!
“Tiên sinh! Hay là anh đừng uống, anh hát một bài cho chúng tôi nghe đi!”
Một nữ sinh cầm micro đưa cho anh, Diệp Đình đưa tay nhận, tìm đàn guitar.
Lăng Vi rất kinh ngạc!
Diệp Đình còn biết đàn guitar sao?
Anh nguyện ý đàn guitar, ca hát trước mặt nhiều người như vậy?
Trên bờ biển an tĩnh, Diệp Đình ôn đàn, mắt nhìn Lăng Vi, ngón tay anh nhẹ nhàng chuyển động trên dây đàn, nhịp điệu ưu thương, thê mỹ, khiến người nghe ra “Thiên không chi thành”.
(*) Thiên không chi thành (Tenkuu no Shiro Laputa) là một bộ phim năm 1986, biên kịch và đạo diễn bởi Hayao Miyazaki.
Bài hát này làm người nghe muốn rơi nước mắt. Tiếng đàn tựa như đang kể lể: “Thân ái, anh yêu em, nhưng tình yêu anh dành cho em khiến em gặp nhiều trắc trở, anh biết em không thể nhanh chóng tiếp nhận anh, vậy hãy cho anh chờ đợi mãi. Cho dù chúng ta đều đã già đi, anh vẫn yuê em, đến khi chúng ta đều đến thiên đường, anh vẫn muốn nói với em, anh luôn yêu em sâu đậm.”
Tiếng đàn của anh như đôi cánh bay vào trong lòng cô, chạm vào mỗi một tiếng lòng của cô.
Lăng Vi bất tri bất giác rơi một giọt nước mắt, Diệp Đình, sao anh có thể tốt như vậy?
Kết thúc, Diệp Đình giơ tay lau nước mắt cho cô.