Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
(*) Vô cùng phí tâm tư, dụng ý sâu xa, âm thầm lo nghĩ cho đối phương, nhưng đều không biểu lộ rõ ràng.
Anh rốt cuộc biết được khi yêu một người, sẽ muốn giao tất cả của mình cho cô ấy! Mỗi phút mỗi giây đều muốn ôm cô, hôn cô. Hận không thể cùng cô làm một cặp liền thân, thời thời khắc khắc đều dính chung một chỗ…
Đoàn người ồn ào một trận, Diệp Đình thản nhiên tựa như không xảy ra chuyện gì, chỉ có Lăng Vi luôn vùi mặt vào hõm vai anh, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ cô vợ nhỏ bị khi dễ…
Đốt lửa tới 11 giờ đêm.
Bọn họ dựng lều vải chuẩn bị đi ngủ. Những sinh viên này đi dã ngoại, nên đều mang theo lều vải.
Cuối tháng chín, đêm hơi lạnh, Lăng Vi lo cho bọn họ: “Lạnh như vậy, mấy em ngủ ở đây, sẽ không bị cảm chứ?”
Tiểu Vĩ cười ha ha: “Không sao, không sao! Kẻ ngốc ngủ giường lạnh, hoàn toàn dựa vào sức chịu lạnh!”
Lăng Vi che miệng cười, đây là tỉ dụ cái gì ah…
Giúp bọn họ dựng lều vải xong.
Diệp Đình và Lăng Vi chào tạm biệt họn họ, hai người trở về nhà gỗ.
Lăng Vi chơi một đêm, vừa hưng phấn vừa kích động, cô thật sự mểt lả, vùi trong ngực Diệp Đình, ngủ ngon giấc…
Ngày hôm sau, 1 tháng 10.
Bảy ngày nghỉ, ngày đầu tiên.
Buổi sáng Diệp Đình đột nhiên nói đau thắt lưng… Lăng Vi cười nhạo anh: “Cho anh không biết tiết chế! Chắc hư thận rồi!”
Jason nhịn cười, bưng điểm tâm tới nói: “Có lẽ hôm qua bơi lạnh cóng… ông chủ, tôi biết một bác sĩ trung y ở gần đây, muốn đi lấy thuốc cảm lạnh không?”
Lăng Vi đồng ý: “Được! Thuốc bắc tốt!”
Diệp Đình không muốn, nhưng vẫn đáp ứng.
Trong lòng Jason bội phục, chiều vợ đến mức này… Thế gian hiếm có nha!
Rõ ràng cố ý dẫn người ta tới chữa bệnh, lại không chịu nói cho người ta… Rõ ràng mình không bị bệnh, còn phải gây bệnh, có lý do tốt đi khám bệnh…
Ăn sáng xong, ba người đi tới phòng khám.
Hôm qua Jason đã đưa hồ sơ bệnh án của Lăng Vi cho Hồ lão tiên sinh xem, cũng đã dặn trước, nên không sợ ông lão lỡ miệng.
Vừa vào phòng khách liền thấy một phụ nữ chanh chua mặc đồ trắng đang oán trách: “Sao lão già này lớn lối như vậy? Tôi đã chờ một giờ! Chương trình của tôi sắp bắt đầu! Các người làm việc thế nào vậy? Thời gian của tôi rất quý báu! Các người không biết sao?”
“Chị Giai Ny, thật xin lỗi, bác sĩ Hồ có nhiều bệnh nhân, mọi người đều hẹn trước, chiều mới có thể đến phiên chúng ta.”
“Phế vật! Đi mua chỗ cho tôi! Xem ai chịu bán!”
Lúc này, Diệp Đình, Lăng Vi và Jason đi vào, người phụ nữ kia nhìn thấy Diệp Đình, mắt liền sáng lên!
“A —— Diệp Đình!” Người phụ nữ vô cùng vui vẻ: “Sau khi tốt nghiệp đại học nhiều năm không gặp! Không nghĩ tới gặp anh ở đây!”
Diệp Đình hờ hững liếc cô ta, không lên tiếng, nắm tay Lăng Vi đi vào phòng khám.
Người phụ nữ kia nghẹn họng, tính cách Diệp Đình luôn như vậy, hơn nữa bọn họ khác ban, Diệp Đình không biết cô ta cũng bình thường…
Người phụ nữ đi tới hỏi anh: “Anh cũng đến khám bệnh?” Diệp Đình không lên tiếng, cô ta tìm lời, nói: “Đúng rồi, anh có số khám bệnh không? Bây giờ tôi có việc gấp, có thể để bác sĩ khám cho tôi trước không?”
Diệp Đình không để ý cô ta, Jason nói: “Xin lỗi, cô cản cửa.” Người phụ nữ kia đành phải lui về sau một bước, Jason đóng cửa, người phụ nữ kia bị nhốt ở ngoài.
Cô ta giận đến cắn răng, Diệp Đình vẫn lạnh lùng như vậy! Đầu óc xoay chuyển, muốn tạo quan hệ với Diệp Đình, rất đơn giản, tìm anh làm ăn là được mà…
Cô ta câu môi cười, bây giờ cô ta cũng không còn là cô ta lúc đi học!
…
Bác sĩ Hồ bắt mạch cho Diệp Đình, kê một toa thuốc, cho người đi lấy thuốc.
Diệp Đình nói cảm ơn, Hồ lão tiên sinh đột nhiên nhìn qua Lăng Vi: “Đến cô.”
Lăng Vi cười nói: “Tôi không khám bệnh, tôi tới cùng chồng tôi.”
Lão tiên sinh cau mày, quan sát kỹ cô: “Mệt mỏi uể oải, sợ lạnh, máu ứ đọng chứng khí hư…” Nói xong, đứng lên, bắt mạch cho cô, kéo cô xuống bàn bên cạnh.