Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chỉ một lúc, có nữ sinh hỏi Diệp Đình: “Tại sao hai người lại kết hôn Nói thật hoặc uống rượu.”
Lăng Vi che mặt, là vì hợp đồng… nói ra thì đám người này có phát điên không…
Diệp Đình bình tĩnh cầm ly rượu uống hết.
“Ôi chao, còn xấu hổ.” Mọi người lại ồn ào, Diệp Đình nhận đại mạo hiểm tết tóc cho một cô gái…
Diệp Đình cầm lược cẩn thận chải tóc cho Lăng Vi.
Có người trêu ghẹo: “Không phải trừng phạt, nhìn anh giống hưởng thụ thì đúng hơn, haha…”
Đoàn người cực kì vui vẻ.
Một cô gái bảo Lăng Vi kể tình sử của bọn họ.
Lăng Vi quẫn bách, bọn họ làm gì có tình sử… có đâu chứ?
Lúc này đột nhiên Diệp Đình nói: “Chúng tôi cưới chui, kết hôn trước yêu sau.”
Lại có đợt bùng nổ nữa.
“Mẹ của tôi ơi, các người thật tiến bộ.” đôi mắt mấy cô gái lấp lánh nhìn bọn họ.
Một cô gái ôm má nói: “Là tổng giám đốc bá đạo và cô bé lọ lem hả? Sao tôi lại… có mùi … khoa trương giả tạo vậy…”
Bình tĩnh như Lăng Vi lúc này chẳng bình tĩnh nổi, âm thầm cho cô em này một ngón tay cái bật thẳng, trong lòng thầm nghĩ: “Em gái à, em hiểu quá đấy. Sao lại thông minh như thế chứ, mẹ em có biết không?” Lúc này trên bầu trời có vô số pháo hoa đang bắn.
“..” tiếng vang thật lớn vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, sau đó một đợt pháo hoa nổ tung trên bầu tời…
Pháo hoa xinh đẹp như những đóa hoa nở rộ, như sao băng vậy.
Pháo hoa còn chưa bắn xong đợt này thì đợt khác đã nổ theo, từng đợt từng đợt khắp nơi như những đóa hoa đầy màu sắc.
“Pháo hoa này ai bắn vậy? Đẹp quá à.” Đám con gái lại ríu ra líu ríu kêu lên.
Jayson ở đằng xa chỉ huy đám người bắt pháo…
Lăng Vi ngẩng đầu lên, ôm chặt lồng ngực, cô nhìn Diệp Đình, chỉ thấy anh om cô, khóe môi mỉm cười như đang cười với cô.
Cô hít vào một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, mênh mông, mãnh liệt.
Diệp Đình nhìn cô, kế thứ tam theo đuổi vợ: “Bà xã thích náo nhiệt, thích bạn bè, thích pháo hoa…”
Sau đó đoàn người hăng như đánh tiết gà vây hai người ở giữa truy hỏi vấn đề.
Lăng Vi đổ mồ hôi như thác nước… thật đúng là… một người là một tên bát quái…
Diệp Đình cực kì kiễn nhãn trả lời từng người.
“Tiên sinh, làm sao các người quen nhau?”
Diệp Đình nói: “Có một lần tôi bị thương xông vào nhà cô ấy, cô ấy cứu tôi.”
“Òa, anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Tiên sinh, hai người định khi nào có con vậy?”
Diệp Đình cười dịu dàng: “Nhanh thôi…”
Lăng Vi đỏ mặt, nhanh.. nhanh thôi… hai chữ này giống như con thiêu thân vẫy cánh bay qua bay lại trong đầu cô.