Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi cong môi, cô hơi khó mở miệng... nói ra kế hoạch này...
Cô suy nghĩ kỹ, rồi vẫn quyết định nói ra: “Chú, kế hoạch của cháu là như thế này.” Cô cầm ly nước trên bàn lên, rót cho chú một ly nước.
Lăng Trí uống một hớp nước, cô mới nói: “Chúng ta sẽ nói với Chu Vân là sẽ thuê nhà cho cô ta, rồi chú đón cô ta qua ở đó. Chú có thể giả vở tiết lộ mảnh đất kia đang ở trong tay chú, hơn nữa chú có thể bán đi, sau đó để lại tiền cho cô ta.”
Bây giờ suy nghĩ của Lăng Trí đang rất loạn, ông nhất thời không hiểu rõ tiểu Vi muốn làm gì.
Lại nghe cô nói: “Chú, mảnh đất này rất quan trọng, làm xong... cháu có thể chỉnh chết Vương Vinh Diệu!”
Lăng Trí hơi nhíu mày lại: “Cháu có kế hoạch lớn đến vậy sao?”
Lăng Vi gật đầu: “Nhưng là, chỉ cần trong này có một chỗ sơ sót, thì tất cả đều thành công cốc...”
Lăng Trí đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô.
Lăng Vi có thể cảm giác được lực nắm tay cô của Lăng Trí đột nhiên tăng thêm, Lăng Vi cũng không biết rốt cuộc mình để chú tham gia vào chuyện này có đúng không nữa... Nhưng nếu không phơi bày bộ mặt của Chu Vân và Vương gia ra, chú vĩnh viễn sẽ mềm yếu với bọn họ!
Cô muốn giúp chú đi từ bên trong ra, không muốn những người này ảnh hưởng đến cuộc sống của ông ấy nữa, mặc dù vết sẹo bị xé rách đến chảy máu sẽ rất đau, nhưng mà, chú còn có Lăng Tiêu, cũng không phải là không có gì cả.
Lăng Trí không hỏi kế hoạch cụ thể của cô, chỉ nói với cô, chờ lúc Chu Vân gọi điện thoại cho ông ấy lần nữa, ông ấy sẽ giả vờ mềm lòng, nói cho cô ta biết mình đã cho thuê căn phòng đó.
Lúc Lăng Trí nhận điện thoại của Chu Vân, Chu Vân tỏ ra cực kỳ vui vẻ, cô ta vội vàng nói cho Lăng Trí biết vị trí chỗ ở của cô ta. Lăng Trí ngồi xe đi tới cửa trung tâm thương mại kia, nhìn thấy Chu Vân há miệng run rẩy đứng trong gió lạnh, trên đùi còn bó thạch cao...
Mặc dù cả khuôn mặt của cô ta vừa xanh lại vừa tím, nhưng vẫn không che giấu được nụ cười hưng phấn của cô ta.
“Cha! Con biết cha hiểu con nhất!” Chu Vân cười híp mắt ôm lấy cánh tay của Lăng Trí.
Lăng Trí nhìn nụ cười kia của cô ta, ông chỉ cảm thấy nhức mắt, trước khi tới đây, Lăng Vi đã cho ông xem một đoạn video... nội dung trong video là Vương Vinh Diệu dặn dò Chu Vân lấy lòng ông thế nào, lừa mảnh đất đó ra sao.
Lăng Trí giả bộ không biết mấy vết thương này của cô ta, hỏi cô ta: “Sao con lại bị mấy vết thương này?”
Chu Vân hơi sửng sốt, rồi khóc lóc nói: “Đều là ông ngoại đánh con!”
Lăng Trí giận đến mức nhíu chặt mày lại, đưa tay đỡ lấy cô ấy nói: “Cha sẽ thuê cho con một căn phòng. Con cứ dọn ra bên ngoài, không cần nhìn sắc mặt của những người đó nữa.”
Lăng Trí nhờ người đỡ Chu Vân lên xe, ông ấy thông qua môi giới tìm được một căn nhà trọ.
Chu Vân đặc biệt kích động chặt lấy ông khóc lóc nói: “Cha... Chỉ có cha là tốt với con nhất nhất... Con đã như thế này rồi, chỉ có cha quan tâm đến con!”
Lăng Trí nói: “Con cứ ở đây đi, cha sẽ thuê hai điều dưỡng đến chăm sóc con. Lại thuê một người giúp việc đến nấu cơm cho con.”
“Vâng...” Chu Vân giơ tay lên lau nước mắt.
Sau khi Lăng Trí trở về, buổi sáng ngày hôm sau điều dưỡng và dì giúp việc đến. Buổi trưa, Chu Vân gọi điện thoại cho ông bảo ông tới cùng ăn cơm.