Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi Lăng Trí đến, ông vào ngồi ở trong phòng khách, Chu Vân bảo dì giúp việc ông mời đến làm một bàn đồ ăn. Lúc ăn cơm, Chu Vân cho điều dưỡng và dì giúp việc đi về.
Cô ta mở một chai rượu vang ra.
Lăng Trí nói: “Cả hai chúng ta đều bị thương, đừng uống rượu.”
Chu Vân rơi nước mắt nói: “Không có gì đáng ngại cả, cha... đã lâu lắm rồi con không cùng ăn cơm với cha...”
Cô ta vừa rót rượu cho Lăng Trí, vừa nói: “Chờ chân con lành hẳn, con sẽ ra ngoài tìm việc... Chờ cha già rồi, con lại chăm sóc cho cha. Cha đã ngồi tù bao nhiêu lâu, thể trạng không tốt... Phải chú ý đến sức khỏe của mình.”
Cô ta yếu ớt nói, rưng rưng nước mắt, dáng vẻ như đang cực kỳ quan tâm đến cha mình.
Lăng Trí gật đầu, nói: “Con hiểu chuyện thì được rồi... Lần này vườn hoa của cha bị đập phá, cha cũng đã nghĩ kỹ rồi... Cũng chỉ vì mảnh đất trong tay cha mà thôi.”
Máu trong người Chu Vân đột nhiên bốc cháy, cô ta không ngờ rằng Lăng Trí sẽ chủ động nhắc tới.
Cô ta nín thở, giả vờ hỏi: “Đất gì?”
Lăng Trí thở dài, kể chuyện đất cát cho cô ta.
Nói xong, ông lại than thở: “Với tình hình này của con, đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài xin việc nữa, con cứ dưỡng bệnh cho tốt rồi lại nói tiếp. Giữ miếng đất này lại trong tay rất phiền toái, sớm muộn gì nó cũng sẽ gieo họa! Không bằng... bán xừ nó đi, chờ lấy được tiền, con cầm lấy số tiền đấy đi ra nước ngoài điều trị vết thương trên mặt.”
Chu Vân hơi sửng sốt, hỏi: “Cha... cha nói, cha cho con số tiền này c?”
Chu Vân cực kỳ kinh ngạc, thậm chí còn hơi mơ hồ, cô ta không dám tin Lăng Trí nói bán đất, lại càng không dám tin ông ấy nói sẽ cho cô ta số tiền này! Chu Vân biểu tình phức tạp hỏi lại một lần: “Chaa, cha nói sẽ cũng cho con tiền bán đất?”
Lăng Trí nói như là chuyện đương nhiên: “Con là con gái của cha, cha không cho con thì cho ai? Bây giờ cha ở chỗ của tiểu Vi, áo cơm không lo, cha cũng không chuyện gì phải tiêu tiền. Con còn trẻ, thiếu chút nữa bị hủy dung, lỡ như sau này khuôn mặt của con không chữa được... Sau này...”
Biểu tình của Chu Vân cực kỳ phức tạp, cô ta nói “Cha, mấy mảnh đất đó đều là của Lăng Vi...”
Lăng Trí nói: “Tiểu Vi đã lấy chồng rồi, con bé không quan tâm đến chút tiền này. Ngược lại là con, không chữa khỏi mặt, sao sau này con có thể lập gia đình được?”
Chu Vân nhìn Lăng Trí một lúc lâu, cô ta vừa khóc vừa cười rót một ly rượu cho Lăng Trí: “Cha, con nghĩ cha đã nói đúng rồi, mấy mảnh đất đó là củ khoai lang nóng bỏng, cha vẫn nên nhanh chóng bán đi thì hơn. Con có mấy người bạn kinh doanh bất động sản, con có thể giúp cha liên lạc. Bây giờ con thật sự rất đau khổ, rất muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này ngay lập tức.”
Lăng Trí trầm mặc rất lâu, rồi nói: “Được, con xem thế nào bán đi.”
Chu Vân tiếp tục nói: “Cha, hình như gần đây có người đang hỏi thăm hai lô đất ở gần khu đất nông nghiệp đó, giá trị hai lô đất đó rất lớn, đại khái có thể bán được hơn năm trăm vạn!”
Lăng Trí không nói gì, ông làm như đang suy nghĩ tìm hiểu tình huống rồi gật đầu nói: “Con xem rồi bán đi, cha mới ra khỏi tù, không biết gì nhiều về chuyện của thành phố. Bây giờ giá thị trường thế nào, cha cũng không biết. Dù sao tiền đều cho con, con tự tranh thủ bán giá cao vào.”
“Được! Ba, cha cứ yên tâm giao chuyện này cho con!”
Hai người cơm nước xong, Lăng Trí nói phải đi về, Chu Vân liền vòng vo hỏi ông ấy: “Cha, vậy giấy tờ nhà đất vẫn còn ở trong tay cha chứ? Bao giờ cha có thời gian rảnh, cha cầm tới đây cho con xem thế nào, để ngừa xem có gì sơ sót không.”
“Được, lần sau cha sẽ mang tới.”
...
Lăng Trí ra khỏi nhà trọ của Chu Vân, ngồi lên xe hơi, Lăng Vi đưa máy vi tính xách tay cho ông ấy. Lăng Trí nhận lấy, nhìn thấy trong video Chu Vân đang gọi điện thoại cho Vương Vinh Diệu: “Ông ngoại —— cháu đã nói với ông rồi! Lăng Trí là kẻ đần! Hôm nay ông ta nói với cháu, ông ta muốn bán miếng đất kia đi, sau đó đưa tiền cho cháu!”
Chu Vân nói xong, cô ta lại hối hận! Tại sao cô ta lại nói chuyện bán đất... cho ông ngoại cô ta biết? Nếu ông ngoại cô ta chen chân vào, chắc chắn cô ta sẽ không cầm được một đồng tiền nào cả!”
Chu Vân suy nghĩ: “Mình phải nghĩ cách, bán miếng đất kia đi, sau đó mình sẽ lấy tiền đi! Số tiền này là của mình, không thể tiện nghi cho ông già sắp xuống lỗ Vương Vinh Diệu đó được! Dựa vào người không bằng dựa vào mình, chỉ có tiền ở trong tay mình, mới không cần lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người ta!”
...