Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trên mặt, trên người Chu Vân đều là vết thương, chân trái gãy xương bó thạch cao, mũi cô ta vừa đen vừa sưng, giống như một cái bánh bao đen.
Nhưng ông ngoại ra lệnh cho cô ta, bảo cô ta nhất định phải làm thành công chuyện này! Nếu không, sau này cắt đứt nguồn kinh tế của cô ta!
Chu Vân cắn răng, gọi cho Lăng Trí.
Đêm đó, Lăng Trí đã nằm ngủ, đột nhiên bị chuông điện thoại đánh thức.
Ông cầm điện thoại lên nhìn, lại là… Chu Vân?
Ông do dự, không nghe máy.
Vừa nhấn từ chối, điện thoại lại vang lên.
Lăng Trí do dự một lúc, vẫn nghe, ông đặt điện thoại bên tai, không lên tiếng, đối phương cũng không lập tức nói chuyện, hiển nhiên không nghĩ tới ông sẽ nghe điện thoại.
Chu Vân sửng sốt một lát, yếu ớt kêu: “Ba…”
Lăng Trí chấn động mạnh!
Hai người trầm mặc hồi lâu, Chu Vân mới nói: “Ba… ông ngoại con đánh con…”
“…”
Chu Vân là con gái ông, nhưng ông đã hoàn toàn thất vọng về đứa con gái này.
Lăng Trí từ đầu đến cuối không lên tiếng, Chu Vân lập tức khóc lên, thút thít nói: “Ba… Con biết sai rồi. Bây giờ con biến thành bộ dạng này, không thể gả vào nhà giàu, lại không thể làm ngôi sao điện ảnh, con bây giờ không đáng giá một đồng, ngay cả lập gia đình cũng khó, con không có giá trị lợi dụng, ông ngoại con liền đánh con mỗi ngày… Còn có anh họ con, mỗi ngày đều quyền cước đấm đá con…”
Lăng Trí vẫn không nói chuyện, Chu Vân nói tiếp: “Ba, ba hiểu con nhất… Bây giờ con bị bọn họ đuổi đi, không nhà để về…”
“Con có thể đến chỗ ba không?...” Cô ta đột nhiên dừng lại, bởi vì bầu không khí thật sự quá lúng túng.
Lăng Trí từ đầu đến cuối không nói gì, ông không phải đứa bé mười mấy tuổi, bấp bênh hơn nửa đời người, trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu ông không phân rõ chuyện thật hay giả thì uông công ông ngồi tù nhiều năm!
Lăng Trí không nói lời nào, Chu Vân gấp đến độ muốn lên lầu!2
Cô ta khổ sở cầu khẩn: “Ba… Ba nhẫn tâm nhìn con lưu lạc đầu đường sao? Bên ngoài rất lạnh… Bây giờ con đang ở một trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại này sắp đóng cửa, làm sao đây? Ba! Hình như có người xấu đi về phía con!”
Lăng Trí rất muốn mềm lòng, nhưng ông không có, ông biết Chu Vân đang diễn… Bên cô ta cực kỳ an tĩnh, nếu cô ta ở ngoài, chắc chắn có tiếng gió, nếu cô ta ở trung tâm thương mại, chắc chắn có tiếng ồn ào, nhưng mà… đều không có.
Lăng Trí bình tĩnh lạ thường, lòng dạ ông cứng rắn, giọng nói cũng lạnh lùng cứng rắn: “Ba cô họ Chu, tôi không có con gái như cô!”
“Tút ——”
Lăng Trí cúp điện thoại, nhắm mắt lại, hít hơi thật sâu, lòng tràn đầy đau đớn, hốc mắt ông nóng lên!
Kiếp trước ông tạo nghiệt gì mà kiếp này phải tiếp nhận trừng phạt như vậy?
Lăng Trí dựa vào đầu giường, che mặt, ông nhìn qua vô cùng bi thương, thống khổ tựa như đợt sóng che mất ông.
Lăng Vi đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, nội dung cuộc điện thoại của Lăng Trí và Chu Vân vừa rồi, cô nghe được toàn bộ.
Lăng Trí ngẩng đầu nhìn cô. Lăng Vi đi tớii ông, chân mày ông nhíu chặt lại, hốc mắt đỏ bừng.
Lăng Vi đi tới, cầm tay ông, nhẹ giọng kêu: “Chú…”
Lăng Trí trong nháy mắt rơi giọt nước mắt…
Lăng Vi chậm rãi nói: “Chú, Chu Vân nhất định là bị Vương gia lợi dụng, với tình hình cô ta hiện tại, tuyệt đối hoàn toàn bị Vương gia khống chế. Cô ta không có năng lực kinh tế, muốn có tiền xài, phải nghe bọn họ định đoạt. Chú, bây giờ cháu có một kế hoạch…”
Lăng Trí nhìn cô, giọng run run: “Cháu nói đi, chú phối hợp với cháu…”