Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ai u… Long thiếu, sao có thể để cậu mời, tôi mời.” Vương Vinh Diệu lập tức cho người khui một chai XO, có hai cô gái bán rượu ở lại rót rượu cho bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bao mở ra, một thương nhân trung niên hơn 40 tuổi đi vào: “Chủ tịch, tôi mang văn kiện tới.”
Lăng Vi nói: “Người này là em rể Vương Vinh Diệu, cũng không phải người tốt!”
Vương Vinh Diệu đứng lên, đón ông ta đi vào, nói với Long Văn: “Giới thiệu với cậu, vị này là ông chủ Trịnh – Trịnh Minh. Mảnh đất này là của ông ấy…”
Lăng Vi cả giận: “Không biết xấu hổ!” Không biết xấu hổ nói là của ông ta?
Lăng Vi dạy Tiểu Khải làm gì, Tiểu Khải nói: “Thì ra mảnh đất này là của ông chủ Trịnh, thất kính thất kính!”
Nói xong, cũng không đứng lên bắt tay người ta.
Trịnh Minh không chỉ không trách cứ, còn cười vui vẻ, thầm nói: Càng ngu ngốc ngông cuồng càng dễ gạt!”
Trịnh Minh trực tiếp ngồi xuống, bỏ tài liệu xuống, nói: “Long thiếu, cậu nhìn đi… Tôi không mang tới giấy tờ đất, vì đất vùng khác phải gửi qua bưu điện, còn phải hai ba ngày. Phần tài liệu trong tay tôi là hợp đồng sử dụng đất, cậu nhìn đi.”
Tiểu Khải khoát tay, tỏ ý Tiểu nhị Bạo Phong xem tài liệu.
Bây giờ Tiểu nhị Bạo Phong là trợ lý của anh ta.
Tiểu nhị làm bộ xem kỹ xong, lại xem con dấu, dấu tay, gật đầu: “Long thiếu, hợp đồng sử dụng đất này không thành vấn đề.”
“À…” Tiểu Khải gật đầu, cuồng ngạo hất cằm hỏi Trịnh Minh: “Ông chủ Trịnh, vậy các ông tính bán bao nhiêu tiền?”
Mặt anh ta đầy vẻ không kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm: “Lão già an bài vô tích sự này cho tôi, phiền chết!”
Trịnh Minh làm bộ không nghe thấy, cười nói: “Chúng tôi rất muốn hợp tác với cậu, cậu xem cậu có thể ra giá bao nhiêu? Chúng ta có thể bàn bạc lại.”
Tiểu Khải không kiên nhẫn phất tay: “Hai chục triệu đi!”
“Gì?” Vương Vinh Diệu đột nhiên quát lên, phát hiện mình thất lễ, vội cười cười.
Mặt Trịnh Minh đầy lúng túng: “Hai mảnh đất xây dựng lớn như vậy… Hai chục triệu thì quá ít, Long thiếu, giá tiền này của cậu… thật sự hơi thấp.”
Nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt Long thiếu, thấy anh ta híp mắt, biểu tình rất tức giận.
Vương Vinh Diệu vội giảng hòa: “Có lời dễ thương lượng mà…”
Tiểu Khải cười lạnh, đứng lên, hất tay đi thẳng ra ngoài. Lăng Vi nói với anh ta: “Ném máy nghe lén ra sau sofa, sau đó, hất cằm rời đi, dù sao thái độ của cậu chính là bán hay không, không bán tôi đi mua cái khác.”
Tiểu Khải làm theo.
Vương Vinh Diệu và Trịnh Minh nhìn nhau, thật sự chưa từng thấy vụ làm ăn nào như vậy… Còn chưa bàn, người đã hất tay đi…
Vương Vinh Diệu ngăn anh ta, nói: “Long thiếu, có lời dễ thương lượng mà…”
Tiểu Khải không để ý ông ta: “hừ” một tiếng, đi ra Đế Hào.
Lăng Vi ở trong xe nghe được Vương Vinh Diệu nói với Trịnh Minh: “Phải mau lấy hai mảnh đất này! Bất kể là mua hay là cướp, thu vào tay trước đã! Ông lập tức đi tìm lão quỷ Lăng Trí đó, tốt nhất tốn mấy triệu mua đất trước rồi nói sau. Đến lúc đó, chúng ta muốn bán bao nhiêu, còn không phải do chúng ta định đoạt sao!”
Vương Vinh Diệu và Trịnh Minh rời đi, Kim Trạch vào phòng bao lấy máy nghe lén.
Trịnh Minh lập tức cho người đi hẹn Lăng Trí, bọn họ dự tính dùng năm triệu mua hai mảnh đất.
Nhưng không hẹn được Lăng Trí.
Vương Vinh Diệu lại bảo Chu Vân đi hẹn.