Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bà lão đứng rửa tay bên cạnh cô, đột nhiên tháo tóc giả xuống, cười với cô một tiếng: “Lăng Vi, đã lâu không gặp…”
“Ưm——” Mũi miệng Lăng Vi đột nhiên bị người bịt lại, một thứ mùi xộc thẳng vào mũi cô, trong nhảy mắt cô liền hôn mê bất tỉnh.
Sở Minh Y nhanh chóng tháo bỏ ngụy trang trên mặt, thay quần áo của Lăng Vi, cũng nhét bọc bụng giả vào.
“Mấy người xử lý cô ta đi!” cái người bịt mũi khiến Lăng Vi choáng váng nhanh chóng kéo Lăng Vi vào trong một căn phòng đơn.
Sở Minh Y cười đắc ý: “Bái bai…” Cô ta giả thành dáng vẻ Lăng Vi, đi ra ngoài.
Ngồi lên xe hơi, Lôi Đình cũng không có nửa điểm hoài nghi, vẫn còn đang gọi video với mọi người, ha ha cười to.
Đến bãi đậu máy bay. Sở Minh Y nhìn thấy phía sau chiếc xe cô ta ngồi có tám chiếc xe thương vụ màu đen, cũng là hộ vệ bảo vệ Lăng Vi. ‘Lăng Vi’ đi đến đâu thì bọn họ cũng đi theo đó.
Sở Minh Y cười thầm, cứ dễ dàng mà đã bị cô ta đánh tráo như vậy rồi?
Cảm giác giống hệt đang nằm mơ… làm sao lại có thứ cảm giác không chân thật thế nhỉ?
Bây giờ cô ta chỉ cần học theo dáng vẻ giống như đúc Lăng Vi là được, hi vọng có thể gạt được Diệp Đình… trong lòng cô ta có hơi thấp thỏm…
Máy bay trực thăng bay đến mọt khu đất trống giữa rừng, từ trên không trung, Sở Minh Y liền nhìn thấy Diệp Đình đang đứng đó một cách tiêu sái…
Anh đang ngẩng đầu nhìn cô ta.
Anh vẫn luôn anh tuấn như vậy! Sở Minh Y kích động, đã lâu lắm rồi cô ta chưa nhìn thấy Diệp Đình, người mà cô ta yêu nhất trong cuộc đời! Cô ta xa anh càng lâu, lại càng cảm thấy anh thật tốt…
Cuối cùng cô ta sẽ trở lại bên cạnh anh sao?
Sở Minh Y siết chặt nắm tay, khó ức chế được nội tâm đang kích động!
Lúc máy bay trực thăng hạ xuống, Diệp Đình giơ tay muốn đỡ cô ta, Sở Minh Y giả trang giống dáng vẻ tùy ý của Lăng Vi, hơi cười: “Không cần anh đỡ, mặc dù lão nương đang mang thai, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh!”
Diệp Đình liền thuận thế thu tay lại, không đỡ cô ta nữa. Sở Minh Y cũng không để ý.
Diệp Đình nhìn cô ta chằm chằm, đôi tròng mắt đen chan chứa ý cười.
Trong nháy mắt, Sở Minh Y liền thấy say… Diệp Đình không hề nhận ra cô ta! Cô ta thật muốn khóc… Diệp Đình nói với cô ta: “Đến bên kia đi, Tứ ca đốt nữa, rất ấm áp.”
“Ừ…” Sở Minh Y đi theo anh đến bên cạnh đống lửa, mấy người bọn họ đang nướng thịt thú rừng.
Ăn xong bữa cơm cùng với mọi người, cũng không nói cái gì, Sở Minh Y và Lôi Đình lại được đưa trở về…
Vốn dxi Sở Minh Y còn muốn gần gũi với Diệp Đình một chút, thế nhưng anh vẫn liên tục bận bịu… trong lòng cô ta liền thấy ngứa ngáy! Cô ta muốn ôm anh, muốn hôn anh, càng muốn qua đêm với anh… thế nhưng, bây giờ chưa đến thời cơ, anh vẫn bận rộn luôn chân luôn tay, ngay cả nửa đầu ngón tay cô ta cũng không chạm được đến anh!
Sở Minh Y nhẫn đến phát hoảng! Lần nào cô ta cũng luôn tự nhủ bản thân, đừng gấp… bây giờ dựa vào quá gần, cũng dễ dàng khiến Diệp Đình phát hiện… dù sao Diệp Đình cũng không nhận ra cô ta, sớm muộn gì anh cũng sẽ là của cô ta!
Cô ta còn nghe nói thai của Lăng Vi bất ổn, vừa hay giả vờ như đứa trẻ bị rớt, cố gắng để mang thai đứa con của Diệp Đình… sau này, anh sẽ thương yêu cô ta giống như bảo bối vậy…
Ha ha... Sở Minh Y chỉ suy nghĩ một chút, cũng liền cảm thấy... hạnh phúc muốn chết rồi…
Thế nhưng, trong thư phòng của Vương Vinh Diệu vẫn không nhận được tin tức Sở Minh Y đối với Lăng Vi, người trói Lăng Vi cũng không mang được Lăng Vi đến căn phòng ngầm dưới đất của gã.
Sau khi Sở Minh Y và Lôi Đình rời đi, Diệp Đình liền kết nối với Lăng Vi: “Vợ, ngủ có thoải mái không?”
Lăng Vi cắn răng ‘phì’ anh: “Anh có chạm vào cô ta không đấy? Anh có ôm cô ta không? Có hôn cô ta không? Hả? Anh nói đi!”
Diệp Đình nói: “Sao tôi lại có thể chạm vào cô ta…”
Nghe cái giọng điệu kia của cô ả, anh chỉ thấy buồn nôn…
Diệp Đình tặng cô một nụ hôn trong video: “Em ngủ một lát đi, nghỉ ngơi cho khỏe. Buổi tối chờ xem kịch hay.”
Nếu như không ngoài dự liệu… tối nay, bên phía Tam giác vàng sẽ nhân cơ hội để vây giết ‘Lăng Vi’!
Lăng Vi thầm nói trong lòng: “Cô gái bắt cóc tôi, chúc cô may mắn…”