Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sở Minh Y nói: “Ông nói thì đơn giản, nhưng cô ta lên máy bay trực thăng trước, làm sao mà tôi gặp được, bên người cô ta cũng có mấy chục ám vệ.”
Vương Vinh Diệu mắng: “Óc! Heo! Ngu! Xuẩn!”
Lão nói: “Bây giờ cô ta còn đang ngây ngô ở một tiểu khu gì đó kìa, nhiều người khó quan sát hết, cô giả dạng thành một bà lão tới gần cô ta, thừa dịp cô ta đi toilet, thì tráo đổi. Chuyện đơn giản như vậy, còn cần tôi dạy sao? Cô ta vào nhà xí, chẳng lẽ những kẻ hộ vệ ngầm kia cũng đi theo chắc?”
Sở Minh Y suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Tôi sẽ chờ cơ hội thực hiện.”
Nếu như cô ta thật sự tráo đổi được với Lăng Vi, như vậy cô ta có thể trở về bên cạnh Diệp Đình rồi!
Sở Minh Y đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, cả người cô ta căng cứng, kích động giống như sắp sửa lên cơn sốt.
Vương Vinh Diệu đưa Sở Minh Y đến cái trấn nhỏ mà Lăng Vi đang ngây người kia, Sở Minh Y hóa trang thành một bà lão sống trong tiểu khu, thường xuyên ngồi trên chiếc ghế dài mà Lăng Vi và Lôi Đình hay ngồi để đan áo len.
Hai ngày liên tục, các cô đều không đáp lời cô ta lấy một lần.
Buổi tối ngày thứ ba, đột nhiên Sở Minh Y thở dài một tiếng: “Haiz…”
Lôi Đình và Lăng Vi đang gọi video với Diệp Đình, Lăng Vi nói đủ mọi thứ thú vị, khiến cho tâm trạng Diệp Đình vô cùng tốt. Anh thừa dịp cả đoàn người không chú ý, liền hái một đóa hoa nhỏ màu tím, giơ đến trước ông kính: “Vợ, tặng em.”
Lăng Vi hừ một tiếng: “Phá hư hoa cỏ cây cối! Anh có biết bông hoa nhỏ kia phải chịu bao nhiêu đau đớn không? Nó đang kêu ôi chao ôi chao kia kìa, anh không nghe thấy sao?”
Diệp Đình nói: “Nghe thấy… buổi tối chính em chẳng kêu như vậy còn gì.”
“Phụt ——“ Lôi Đình không chịu nổi...
Sở Minh Y ngồi bên cạnh, dùng giọng điệu khàn khàn của người già nói: “Các cháu trò chuyện thật vui, bà ngồi đây suốt hai ngày trời, nhìn các cháu ngày nào cũng vui vui vẻ vẻ. Thật tốt…”
Lôi Đình hỏi cô ta: “Bà không thấy tốt sao? Hôm nào cũng không có chuyện buồn, liền ngồi ở đây đan áo len.”
“Ài… Ai nói bà không có chuyện buồn, con gái cũng không ở bên cạnh, bạn già đã sớm mất rồi… ngày ngày, ăn cơm hay đi ngủ cũng chỉ có mỗi một mình.”
Lôi Đình đồng tình nhìn cô ta.
Lăng Vi thì không nói chuyện với cô ta, vẫn nhìn vào khuôn mặt Diệp Đình, ánh mắt cũng không dứt ra được.
Diệp Đình vào núi được bốn ngày, đột nhiên gọi điện thoại cho Lăng Vi: “Vợ, máy bay trực thăng đến đón em rồi, em chuẩn bị ra đi ——”
Lăng Vi vẫn còn đang nằm trong chăn chưa dậy nữa kìa, cô hào hứng hô một tiếng: “Vậy là đã tìm được loại cỏ đó rồi?”
“Chưa… tôi nhớ em, muốn gặp em một chút…”
Lăng Vi trợn trắng mắt: “Tiền đồ đâu mất rồi…” Mặc dù, cô cũng rất nhớ anh…
Rõ ràng Lăng Vi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Diệp Đình cũng hơi ửng hồng, hẳn là anh rất nhớ cô? Ngày ngay gọi video, thế mà vẫn chưa đủ…
“Buổi chiều hôm nay qua đó sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Diệp Đình nói: “Bây giờ qua luôn đi, chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau, tôi mới tìm được một khu đất trống, vừa vặn máy bay trực thăng có thể hạ xuống đó.”
“Được, vậy em sẽ đi ngay bây giờ.”
Lăng Vi và Lôi Đình thu dọn đồ đạc, xuống tầng, chuẩn bị ngồi xe đến bãi đậu máy bay.
Lăng Vi vừa muốn lên xe, đột nhiên hỏi Lôi Đình: “Em có muốn di toilet một chút không? Đến vùng đất hoang vu không người, có thể sẽ không có chỗ đi vệ sinh đâu.”
Lôi Đình nói: “Em vừa mới đi xong, chị dâu đi đi.”
Lăng Vi đi vào nhà vệ sinh công cộng, Sở Minh Y cũng đi theo…
Lăng Vi đi vệ sinh xong, lúc đứng bên bồn rửa tay, đột nhiên phía sau cô có một bà lão bước đến, bà lão này là người mà mấy hôm nay cô vẫn hay gặp, chính là bà lão trong tiểu khu vẫn thường ngồi gần các cô đan len.