Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sở Minh Y nhìn lướt qua chỗ ảnh trên bàn, hừ một tiếng: “Không cần nhìn, mặt tôi là phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh theo đúng khuôn mặt này của cô ta. Có thể không được được sao…”
“Cái gì?” Vương Vinh Diệu hơi kinh ngạc: “Cô biết cô ta?”
Sở Minh Y nghiến răng nghiến lợi: “Đâu chỉ mỗi biết, hiện giờ tình cảnh của tôi thê thảm thế này, tất cả đều là do cô ta ban tặng!”
Sở Minh Y đã sớm biết họ Vương có thâm cừu đại hận với Lăng gia! Cho nên, cô ta dám nói như vậy, cũng là vì tranh thủ sự tin tưởng sâu hơn của Vương Vinh Diệu đối với chính mình.
Vương Vinh Diệu lại nhìn kỹ khuôn mặt cô ta thêm một lần: “Rốt cuộc cô là ai? Thân phận hiện giờ của cô, không phải là thân phận thật đúng không?”
Sở Minh Y cười: “Ông nội, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, lúc lên đại học, là bạn gái của Diệp Đình. Sau khi chia tay anh ta, lại sống cùng với công tử của tập đoàn Laroe – Lôi Dịch. Sau đó, con tiện nhân Lăng Vi này bôi xấu danh tiếng của tôi, còn muốn đưa tôi vào tù! Cô ta hại tôi bị hôn phu từ hôn, cô ta hại tôi thân bại danh liệt! Cô ta hại tôi bị một gã đàn ông thối tha chỉnh cho sống không bằng chết! Cô ta hại tôi không thể không thay hình đổi dạng, không thể không dùng tên người khác mà sống tạm qua ngày! Sở dĩ tôi phẫu thuật chỉnh hình giống với cô ta, chính là chờ đến một ngày có thể trả thù cô ta! Tôi muốn đích thân đẩy cô ta xuống địa ngục!”
Vương Vinh Diệu đột nhiên vô mạnh lên bàn: “Tốt!”
Vương Vinh Diệu ngoắc tay, bảo cô ta đế gần: “Nếu như cô đã quen thuộc cô ta như vậy, bảo cô giả trang thành cô ta, thì càng không thành vấn đề. Kế hoạch hiện giờ cô tôi chính là Diệp Đình dẫn người tiến vào núi Đại Ba, để lại một mình Lăng Vi trong một trấn nhỏ gần đó… bây giờ cô ta muốn làm gì ở đó tôi còn không biết. Thế nhưng cô ta đã tách ra khỏi Diệp Đình, đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm có một!”
Sở Minh Y đột nhiên cười lạnh: “Ông nội, ông nghĩ Diệp Đình và Lăng Vi quá đơn giản rồi…”
Hai tay cô ta duỗi thẳng, chống xuống bàn làm việc trước mặt Vương Vinh Diệu: “Ông nội, ông biết bên cạnh Lăng Vi có bao nhiêu vệ sĩ ngầm không?”
Vương Vinh Diệu cau mày: “Có bao nhiêu ám vệ?”
Sở Minh Y liếc nhìn lão: “Ông nội, ngay cả việc bên cạnh cô ta có bao nhiêu ám vệ cũng không biết, vậy mà còn muốn bắt cô ta? Ông nghĩ cũng quá đơn giản rồi… tôi còn tưởng rằng, kế hoạch của ông chu đáo đến thế nào nữa cơ.”
Sở Minh Y bày tỏ, lần hành động này… cô ta phải cân nhắc kỹ hơn.
Vương Vinh Diệu lại nói: “Có khuôn mặt này của cô, dù bên cạnh cô ta có bao nhiêu ám vệ đi chăng nữa, thì dã làm sao? Chúng ta dùng trí, chứ không phải đối chọi trực tiếp.”
Sở Minh Y bĩu môi: “Vậy ông thử nói về kế hoạch xem nào.”
Vương Vinh Diệu quan sát cô ta, giống như vẫn còn hoài nghi, Sở Minh Y chỉ thiếu mỗi nước lột sạch mình lao vào trong ngực lão.
Cô ta vỗ ngực, nói: “Ông nội, ông còn nghi ngờ tôi sao? Trên thế giới này, trừ tôi ra, ông có thể đi đâu tìm được một người có dáng vẻ giống Lăng Vi khác được đây? Đi đâu để tìm ra được một người phụ nữ hiểu rõ cô ta như thế này? Không phải tôi thổi phồng mình, những thói quen, hành động kia của Lăng Vi, tuy tôi không bắt chiếc được giống hệt, nhưng cũng có thể học được tám, chín phần. Chỉ cần tôi có ý định, lừa gat Diệp Đình thì tôi không dám chắc, nhưng để gạt được đám ám vệ kia của cô ta, tôi chắc chắn làm được.”
Vương Vinh Diệu nói: “Cô thử làm cho tôi xem.”
Biểu cảm của Sở Minh Y giống như ngại phiền, nhưng vẫn chuẩn bị, quay về phía gương, hơi cười điềm đạm một tiếng. Cô ta đứng rất trang nhã, hơi hất cằm, trong chốc lát ánh mắt liền trở nên sáng rõ trong veo, thật giống như tiên khí không nhiễm một chút bụi trần nào.
Vương Vinh Diệu nói: “Có thể, Chỉ cần ánh mắt này là đủ rồi.”
“A…” Có thể không được sao? Chỉ mỗi ánh mắt này, cô ta đã luyện mất bao nhiêu lâu?!
Vương Vinh Diệu lôi ra một xấp tài liệu, ném lên mặt bàn. Ngón tay già cỗi của lão gõ gõ trên giấy: “Không phải Diệp Đình muốn vào núi sao? Lăng Vi qua đó cùng hắn, nhất định là có mục đích gì đó. Chúng ta chờ đến ngày kia, cô ta ngồi máy bay trực thăng vào núi…”
Chân mày Sở Minh Y vừa nâng, nhìn chăm chú vào ánh mắt gian ngoan lóe lên của lão.
Lão già đó nói: “Chờ đến trước khi lên máy bay trực thăng, chúng ta nhân cơ hội đánh tráo, đưa cô qua đó… cơ hội như vậy, nếu như không nắm được, vậy thì cô chính là một đứa bỏ đi. Nếu như lần này thất bại, chúng ta muốn tìm được một cơ hội hội tụ đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa khác sẽ càng khó khăn hơn.”