Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vương Vinh Diệu híp mắt, lão nghĩ tới một kế hoạch âm hiểm…
Hừ hừ —— không phải Lăng Vi rất biết thiết kế sao? Vậy thì lão liền bắt cô ta đến đây, để cho cô ta làm thiết kế thay lão!
Sau khi yến hội Đế Luân kết thúc, không phải là bọn họ muốn đi đến vùng nội địa Tần Lĩnh, núi Đại Ba sao… bây giờ có một thế thân như Sở Minh Y, muốn bắt Lăng Vi thật đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Sở Minh Y vào đến thư phòng của Vương Vinh Diệu, biểu cảm có chút không chịu được, hiện giờ cô ta đang phục vụ Vương Tử Thần rất tốt, Trình Giai Ny kia bị cô ta chỉnh vô cùng thảm, không bao lâu nữa, cô ta có thể thay thế Trình Giai Ny ngồi lên vị trí thiếu nãi nãi chính thức.
Bây giờ cô ta không để lão già trước mặt này vào mắt, mặc dù có tiền thật đấy, thế nhưng… lão thật sự quá già rồi. Cô ta còn lâu mới có tâm tình đi phục vụ một ông già!
Vương Vinh Diệu quan sát Sở Minh Y từ trên xuống dưới.
Sở Minh Y bị lão nhìn như vậy liền cảm thấy bực bội, thế nhưng cô ta không thể biểu hiện ra ngoài, dù sao lão cũng là ông nội của Vương Tử Thần, về sau cô ta muốn vào được cái nhà này thì vẫn cần phải có lão đồng ý thì mới được.
Sở Minh Y lắc eo, cười với lão già kia một chút: “Ông nội, ông gọi con đến đây, là có chuyện gì … đặc biệt… sao?”
Sở Minh Y nhấn mạnh vào hai cái chữ ‘đặc biệt’ này.
Trong suy nghĩ của cô ta, một người đàn ông gọi một người phụ nữ đơn độc vào thư phòng mình, nhất định là có ý định gây rối gì đó, bất kể người đàn ông kia bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.
Dù sao thì, mười gã cũng có đến chính kẻ háo sắc. Một gã còn lại, thuộc loại không bình thường… Đây chính là suy nghĩ trong đầu cô ta.
Vương Vinh Diệu quán át cô ta, nhưng vẫn đang ngẫm nghĩ… để cho cô ta trao đầu dê bán thịt chó, giả trang thành Lăng Vi!
Vương Vinh Diệu nói: “Cô đi rửa mặt sạch sẽ đi, tôi muốn xem một chút.”
Sở Minh Y lập tức cảm thấy rét lạnh, cô ta biết ý tứ của câu này chính là… cô đi tắm đi… tôi muốn chơi thứ sạch sẽ…
Sắc mặt Sở Minh Y liền cứng lại, cô ta thấy Vương Vinh Diệu thành thật nhìn chằm chằm mình, đột nhiên lại cười: “Ông nội… sao ông lại hư như vậy nha…”
Trong nụ cười đó của cô ta mang theo vẻ đau khổ, đầu thì đang nghĩ: Lúc cô ta vào đại học, bạn trai là Diệp Đình… sau khi chia tay Diệp Đình, vị hôn phu của cô ta là Lôi Dịch…
Tự cô ta chơi mình đến thảm trạng như vậy, hiện giờ không những bị Vương Tử Thần chơi như rác rưởi, mà lại còn phải phục vụ cả ông nội hắn ư?
Trong lòng Sở Minh Y thấy khổ sở, chua sót, nảy sinh ác độc!
Làm sao cô ta lại rơi vào tình cảnh thế này? Tất cả đều tại lỗi lầm của Lăng Vi!
Trong lòng cô ta hận! Thế nhưng khuôn mặt vẫn mang theo tươi cười, hờn dỗi một tiếng: “Ông nội, ngài chờ con một chút…” Cô ta lả lướt bước vào phòng tắm đơn bên cạnh thư phòng.
Sau khi tắm rửa xong bước ra, còn cố ý mặc một tấm lụa mỏng màu trắng hồng nửa trong suốt.
Lúc trở lại thư phòng của Vương Vinh Diệu, rõ ràng cô ta nhìn thấy ánh mắt Vương Vinh Diệu ‘bùng sáng’ lên!
Lão già kinh ngạc hô một tiếng: “Quá giống ——”
Sở Minh Y nghẹn: “Giống cái gì?”
Lão già nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, ánh mắt kia thật giống như muốn ăn luôn cô ta vào bụng! À cái ăn này, không phải thứ ăn xấu xa mà cô ta nghĩ đến kia. Mà là cái loại ác độc hung hăng muốn xé nát cô ta ra mà nuốt!
Vương Vinh Diệu cười to mấy tiếng ‘ha ha’: “Tại sao lại có thể giống như vậy? Nếu như cô không phải họ Lâm, tôi còn tưởng cô chính là chị em sinh đôi với Lăng Vi.”
Sở Minh Y chấn động mạnh một cái: “Ông nội, ông nói là Lăng Vi?”
Hình như cô ta đã biết cái gì rồi!
Vương Vinh Diệu lôi một xấp ảnh trong ngăn kéo ra: “Cô nhìn người này mà xem, có phải dáng dấp rất giống cô đúng không?”