Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi mím môi, đặc biệt thiện lương nhìn Lôi Tuấn cười.
Lôi Tuấn bị cô cười đến sợ hãi: “Chị dâu... Chị không phải đang có chủ ý xấu gì đó chứ?”
Nhìn thấy biểu cảm của Lăng Vi, Lôi Tuấn có cảm giác bất an từ trong lòng trỗi dậy...
Tiếp theo, chợt nghe Hạ Tiểu Hy hỏi: “Em mua cho Lôi Tuấn một tá áo đã mang tới chưa? Mau đi tìm cho anh ấy thử một chút!”
“Má...” Lôi Tuấn quay đầu, trợn to mắt nhìn Hạ Tiểu Hy... Anh lấy tai móc móc lỗ tai tỏ vẻ: Anh nghe nhầm đúng không? Vợ à, chắc chắn em đang nói mớ rồi!
Hạ Tiểu Hy vẻ mặt chờ mong nhìn anh...
“...” Lôi Tuấn run run: “Vợ à, em muốn làm gì? Anh Đình và anh Yến... Đều là mỹ nam! Bọn họ trắng... Mặc màu hồng nhạt có thể tôn lên, không sao cả! Em nhìn lại anh đi!”
Anh chỉ vào mặt mình: “Em nhìn anh này... Da anh màu rám nắng như vậy... Cái màu socola này...”
Hạ Tiểu Hy cắn môi nhìn anh.
Lôi Tuấn trong lòng đau khổ: “Không phải anh không muốn mặc... Nhưng em nhìn mặt anh này... Anh mặc áo sơ mi màu hồng phấn chỉ sợ dọa khách chạy hết... Người ta mua áo sơmi hồng đáng tiền, chúng ta mua áo sơmi hồng... Muốn chết a!”
Hạ Tiểu Hy vẫn mang vẻ mặt ủy khuất nhìn anh.
Lôi Tuấn nước mắt ròng ròng...
Chịu không nổi vẻ mặt này của cô mà...”Anh đâu có nói anh không mặc...”
Hạ Tiểu Hy lập tức nở nụ cười, nhét áo sơ mi màu hồng vào tay anh: “Mau thay!”
Lăng Vi vô cùng tán thưởng vỗ vỗ bả vai Lôi Tuấn: “Người trẻ tuổi, chị coi trọng chú!”
Lôi Tuấn muốn hỏi cô có chuyện gì xảy ra? Nhưng lại không dám sao? Anh Đình thấy anh trừng mắt với Lăng Vi, trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp là chuyện gì xảy ra?
Lôi Tuấn không còn cách nào khác... Cầm áo sơmi, yên lặng vào phòng thay đồ...
Tần Sanh tới hơi muộn, cũng không biết vì sao... Vợ mình ở nhà quấn lấy anh hai lần, nhu tình mật ý đến mức anh đê mê không biết nay là ngày tháng năm nào.
Lúc Tần Sanh vào đến nơi, chỉ thấy Diệp Đình, Hàn Yến, Hoa Thiếu Càn, Lôi Tuấn... Bốn tên đàn ông, vậy mà vậy mà... Tần Sanh lập tức hiểu ra! Anh hiểu ra vì sao hôm nay vợ mình nhiệt tình như vậy rồi! Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu a!
Tạp Nhã cầm áo sơ mi hồng thử thử lên người anh: “Chồng ơi, màu này rất đẹp, thật sự... Cũng không quá hồng, màu nhạt rất tôn dáng...”
Lăng Vi chọc cô: “Nhã Nhã, tiếng địa phương của cậu càng ngày càng lưu loát rồi đấy. ‘Nâng người’ cậu cũng biết?”
Tạp Nhã cười đầy phong tình: “Biết! Hôm trước chồng mình mua quần áo cho mình, nhân viên cửa hàng liên tục khen mình nói bộ đồ kia ‘nâng người’, lúc ấy mình còn nghĩ... Một bộ quần áo sao có thể nâng người lên chứ? Lẽ nào là ‘thần tiên vũ y’? Mình lập tức bảo chồng trả tiền, mua về. Về nhà mình thử đến thử đi vẫn không thấy nâng lên gì cả... Buồn bực... Cuối cùng, vẫn là chồng mình tự nâng mình lên...”
Nói xong, cười quyến rũ với Tần Sanh: “Chồng ơi, đi thay.”
Tính tình Tần Sanh có chút cứng rắn, nhưng đối với Tạp Nhã... Quên đi, không nói... Không hiểu đều phải đi úp mặt vào tường.
Lúc Vinh Tứ tới thiếu chút nữa cười đến đứt ruột!
“Ôi trời! Ha ha ha ha ——” Vinh Tứ thực sự cảm thấy may mắn vì mình chưa có vợ!
Lôi Tuấn ơi Lôi Tuấn! Cho cậu lúc trước tranh giành với anh! Cậu cũng có ngày hôm nay! Vinh Phỉ nhìn Hạ Tiểu Hy chuẩn bị cho Lôi Tuấn một loạt mười hai cái áo sơ mi hồng nhạt, lập tức trong lòng cảm thấy an ủi...
Có điều... Anh cũng tự an ủi bản thân một chút, nếu Hạ Tiểu Hy thật sự theo anh, anh cũng nguyện ý mặc áo sơ mi hồng để cô vui vẻ. Vợ mình mà... Mình không thương thì để ai thương. Yên tâm, ai cũng không trốn được.