Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Đình nhìn thấy Hàn Yến, cô ấy đột nhiên hét lên: “Oa oa! Anh Yến của em... non thế này... nhìn giống như trai mười tám vậy!”
Peach bụm mặt, cười nói: “Nhờ áo sơ mi cả đấy...”
“Đúng đúng!” Lôi Đình nói: “Chọn chiếc áo sơ mi này rất hợp!”
Peach phồng mũi nói: “Mình chọn cho anh ấy...”
“Ha ha...” Lôi Đình cười phá lên, Lăng Vi bồi thêm một câu: “Chị cũng mua cho chồng chị một chiếc, sắp được đưa tới rồi.”
“A?” Trong đầu Lôi Đình “Ông” lên... Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên lên nhìn chằm chằm vào Diệp Đình: “Ha ha...” cô ấy lại cười lớn, vẻ mặt đầy cảm thông nhìn Diệp Đình, rồi lại quay sang nhìn Hàn Yến.
“Ai nha trời ơi...” Lôi Đình không nhịn được kêu to, nhìn Lăng Vi nói: “Chị dâu, em cũng mua cho chồng em một chiếc, được không?”
Lăng Vi cho cô ấy ánh mắt tán thưởng “Chị coi trọng em “.
Lôi Đình được khích lệ, vội vàng gọi điện thoại cho cửa hàng kia.
Hoa Thiểu Kiền: “...”
Anh ta nhìn Diệp Đình và Hàn Yến, trong mắt lộ ra vẻ oán hận... mình còn oan hơn so với Đậu Nga! Trong lòng thầm nói: “Các anh đúng là kẻ điên! Hai người đàn ông trưởng thành... mặc áo sơ mi màu hồng, cũng không phải là thằng nhóc mười tám mười chín tuổi nữa... các anh thích mặc áo màu hồng thì kệ các anh... sao còn kéo tôi vào làm gì?”
Lôi Đình nói chuyện điện thoại xong, Lăng Vi đột nhiên nói: “Không thể để chồng chúng ta chiếm hết chuyện tốt này được... mua cho cả Tần Sinh và Lôi Tuấn đi.”
“Phốc —— ha ha...” Peach muốn cười ngạo kiều...”Không phải là lỗi của tôi, đều là do vầng trăng gây họa...”
Lôi Đình hơi không dám...”Tính khí của anh Sinh không được tốt lắm, em sợ anh ấy sẽ đánh em, còn cả anh trai em nữa... anh ấy sẽ phá hủy em.”
Lăng Vi nói: “Sợ cái gì? Có chị đây!”
Đầu tiên là Lăng Vi gọi điện thoại cho Kaya và Hạ Tiểu Hi trưng cầu ý kiến của hai người bọn họ, Kaya hơi do dự, nói: “Được! Anh ấy dám không mặc, tối nay mình sẽ để cho anh ấy ngủ trên sàn nhà!”
Hạ Tiểu Hi hưng phấn kêu lên: “Mình muốn! Mình muốn! Đặt cho mình cả chục cái đi! Mình sẽ bảo chồng mình mặc cả tháng liền.”
“...” Hàn Yến bày tỏ: Chuyện này không liên quan gì đến tôi.
“...” Diệp Đình bày tỏ: Người anh em, chuyện này đều từ em mà ra.
Hoa Thiểu Kiền làm ra vẻ vô tội, bày tỏ: Đều là do các anh làm hư tiểu Đình...
Lăng Vi cúp điện thoại, Lôi Đình hỏi cô: “Chị dâu, có nên đặt luôn cho Tứ ca một chiếc không? Tứ ca, còn cả Thiên Ma đều chưa có.”
Lăng Vi lắc đầu: “Bọn họ chưa có vợ, không có ai làm chủ được bọn họ... Bọn họ chắc chắn sẽ không mặc.”
“Khụ —— “
Mấy người đàn ông ở đó đều say... Em nói như vậy, có cân nhắc đến cảm thụ của mấy vị “Vợ quản nghiêm “ bọn anh không?
Lúc Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn tới, áo sơ mi đều đã được đưa tới.
Lúc Lôi Tuấn đi vào, nhìn thấy anh Đình của mình mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng đi ra khỏi phòng thay đồ.
“Ôi má ơi —— Fucking! Mình đi nhầm phòng hả?”
Anh ta lại lui ra ngoài, đi vào trong lần nữa, kết quả... anh Đình còn mặc chiếc áo sơ mi màu hồng đó...
“Ai ta đi! Chuyện gì xảy ra? Mình còn chưa tỉnh ngủ?” Lôi Tuấn dùng sức dụi mắt, Diệp Đình bình tĩnh đi tới bên cạnh gật đầu với anh ta, sau đó, anh ta lại nhìn thấy Hoa Thiểu Kiền đi ra từ phòng thay đồ cách vách...
Cũng giống vậy, một chiếc áo sơ mi màu hồng.
“Ha ha ha ha ha —— dụi… dụi... Có phải mình đang nằm mộng... xuân... hay không? Sao hôm nay mọi người đều mặc màu hồng?”
“Khụ ——” Hàn Yến hắng giọng, bày tỏ: Nơi này còn có một người... Hàn Yến đang ngồi ở trong góc tạo kiểu tóc, thợ làm tóc che mất người ta anh, nên lúc Lôi Tuấn đi vào, không nhìn thấy anh ta.
Lôi Tuấn vươn cổ nhìn qua chỗ anh ta bên kia, rồi lập tức cười to “Ha ha”! Anh ta vỗ bắp đùi, bỏ đá xuống giếng đất trêu ghẹo nói: “ Hôm nay các anh muốn làm gì vậy? Muốn tụ họp mấy kẻ lăng nhăng hả?”
Lăng Vi cực kỳ cảm thông nhìn anh ta, thầm nói trong lòng: “Anh đừng nghĩ quá đẹp... anh cũng có phần đấy... không chỉ một chiếc đâu, cả chục chiếc đấy...”