Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ trong lòng chua xót, cũng may Lý Thiên Mặc tới. Hai tên thất tình cùng nhau uống rượu đi.
Yến hội, lúc Diệp Đình, Hàn Yến đi tới lập tức khiến một đám nam nữ trẻ tuổi kinh hô...”Trời ạ! Tới bây giờ mình còn chưa thấy anh chàng nào mặc áo sơ mi hồng nhạt đẹp như vậy đâu...”
“Đúng vậy! Về nhà mình cũng mua cho chồng một cái...”
“A? Sao tất cả đều mặc áo sơ mi hồng? +-* Mode năm nay à? Lưu hành?”
“Chắc chắn vậy rồi! Ánh mắt của Diệp tiên sinh và Hàn tiên sinh còn phải nói, chắc chắn là mode năm nay rồi!”
“Mình cũng muốn mua cho bạn trai một bộ!”
“Phốc —— Lôi thiếu... Là chuyện gì xảy ra?” Mọi người đều nhìn thấy Lôi Tuấn vừa đi tới... Tên gọi “Tuấn”, cũng quả thật rất anh tuấn...
Nhưng mà màu da anh...”Khụ khụ ——”
“Ha ha ——” Trong đại sảnh lập tức tràn ngập tiếng cười vang!
Vừa rồi đều là tiếng tán thưởng, từ lúc Lôi Tuấn đi ra lập tức thay đổi...
Không ít người quen biết Lôi Tuấn đều cười lăn lộn.
Tiếp theo, chính là Tần Sanh...
“Ha ha ha ——” Một người đàn ông thân thể cường tráng như vậy... Lại còn cố nặn thành kiểu ôn nhu tình cảm!
Cũng may Hoa Thiếu Càn đi cuối cùng HOLD lại được.
Yến hội này còn chưa bắt đầu cũng đã khí thế ngất trời.
Có mấy người phiền muộn, ở nhà tôi cũng có một chiếc áo sơ mi hồng nhạt... Nhưng... Vì sao người ta mặc áo sơ mi là khí thế “nam thần”? Mình mặc vào lại giống như “nhân viên phục vụ“...
Trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt. Không khí đặc biệt sôi động.
Ở trong góc, Tiểu Bạch lạnh lùng “Hừ” một tiếng! Khoe khoang mấy người có vợ à! Tôi cũng có! Anh vui vẻ chạy tới dẫn nữ sát thủ kia vào.
Diệp Đình định mang theo người này cùng bọn họ vào núi, bởi vì cô ta có một ngoại hiệu: “tê tê”, chính vì cô ta có một kỹ năng đặc thù hạng nhất, đó là quen thuộc với cây cối. Có cô và Vinh Phỉ dẫn đường, bọn họ nắm chắc được tám phần mười.
Chỉ cần trông chừng người này, nắm được nhược điểm của cô ta, cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cô gái này, bây giờ tất cả mọi nơi đều có người đang đuổi giết cô ta, cô ta không thành thật nghe lời, Diệp Đình lập tức ném cô ta ra chịu chết.
Vinh Phỉ đùa nghịch vô đạo đức, không biết nhét loại bom gì vào đầu cô ta... Dọa cô ta hai ngày không dám ngủ, lúc nào cũng đòi phẫu thuật...
Tiểu Bạch đau lòng! Nhưng không có cách gì! Anh tức mình hừ hừ dẫn cô đi ra: “Thân ái, cô Angel, yến hội này cô muốn phá kiểu gì thì phá đi. Đừng nói tôi thả cô ra là được!”
Angel cười với anh: “Tôi sẽ quấy rối nhiệt tình.” Nghĩ thầm: Ngoài kẻ ngốc, ai cũng biết anh thả tôi ra cả...
Cô lắc lắc eo, đi về phía Vinh Phỉ: “Tứ gia... Tôi nhớ ngài quá đi...”
Vinh Phỉ tức giận: “Muốn tôi giúp cô tháo bom?”
Cô ta hờn dỗi cười: “Tứ gia đại nhân đại lượng... Tha cho tôi đi...”
Vinh Phỉ mắng một câu: “Cút ra xa một chút! Đi tẩy sạch mùi trên người cô đi!”
Cô ta “hừ” một tiếng, cô dùng loại mê hương rất nhẹ, không ngờ lại bị Vinh Phỉ ngửi được. Cô pha lẫn với nước hoa dùng, người bình thường đều không phát hiện được.
Cô ta thấy anh không động, liền hầm hừ đến một góc ngồi uống rượu, bảo cô quấy rối, cô bây giờ còn chưa có cái gan đó... Bảo vệ chỗ này có thể hù chết người, cô mới không ngốc như vậy, lấy mạng nhỏ của mình đổi với đám cá ươn tôm thối này!
Có đổi, cũng phải đổi với vợ của Diệp Đình chứ, ha hả... Đáng tiếc không có cơ hội.